Nghe nói tình trạng tử vọng của anh ta rất thảm, mắt mù, mười ngón tay đều bị chặt đứt, bộ phận đặc biệt quan trọng trên người của đàn ông cũng đã bị cắt bỏ.
Khám nghiệm tử thi nói anh ta là sống sờ sờ đau đớn đến chết.
Trừ Sở Triết ra còn có thêm bảy tám người chết, không chỉ vệ sĩ của sở Triết còn có bạn của anh ta.
Bọn họ đều chết trong hội sở.
Người ngoài nói người giết bọn họ là Ngô Đại Minh.
Nhưng mà Ngô Đại Minh đã được chứng minh bản thân sớm đã chết trước đó ròi.
Chuyện này khiến cho cọc án giết người này trở nên vô cùng khó hiếu.
Vốn dĩ Sở Dao không muốn nói chuyện của Tiểu Trịnh ra, bởi vì điều này sẽ làm liên lụy tới chính bản thân cô ta.
Nhưng nhà họ sở rất nhanh chóng tra ra được Đới Đình, tất cả người chết đều là những người đã tham gia bắt cóc cùng với làm nhục cô ấy.
Ai ai cũng biết Đới Đình là bạn thân của sở Dao, mà sở Dao lại bất hòa với sở Triết, mâu
thuẫn giữa hai anh em kể từ chuyện Lý Dục Thần mua xe lần trước đã trở nên gắt gao hơn, gần như là phô thẳng ra ngoài mặt, tất cả mọi người đều biết.
Vì vậy đương nhiên sở Dao là kẻ tình nghi số một.
Đối mặt với lửa giận của sở Chấn Thanh, sở Dao không thế không kể việc Tiếu Trịnh ám sát Lý Dục Thần ra.
Nhưng người khác nghe vào, kiểu gì cũng giống y như là tự biên tập ra, tràn ngập cảm giác cố tích, không hề hợp lý chút nào.
Sở Chấn Thanh lạnh mắt nói: “Con cảm thấy bố sẽ tin à?”
“Bố, bố phải tin con, con nói thật mà!”
“Cô đi liên minh với nhà họ Lý, tôi không hề phản đối, hai anh em các người suy nghĩ khác nhau, cạnh tranh lẫn nhau cũng không sao cả. Anh cả cô quả thật thường xuyên ngáng chân cô, nhưng mà nó chưa từng muốn lấy mạng cô! Thế mà cô lại nhẫn tâm tới như vậy, giết chính anh trai ruột của mình!”
“Con đã nói là không phải mà! Bố, con thật sự không có làm! Con đang nói thật mà!”
“Hừ, cứ cho cái câu chuyện cô tạo ra là thật đi, cô dám chắc bản thân không có chút ý nghĩ
nào muốn hại anh trai mình không? Nếu lúc ấy kẻ giết người đã nói muốn báo thù cho Đới Đình, tại sao cô không cảnh báo anh trai cô? Tại sao không báo cáo lại cho tôi? Rõ ràng là đang mượn dao giết người!”
Sở Dao ngây lập tức ngơ người. Bình tĩnh mà nói, bản thân thật sự không có nghĩ như vậy sao?
Ý nghĩ đó khiến cho cô ta sợ hãi trong lòng. Cô ta thậm chí có chút chán ghét chính mình, hệt như lúc trước cô ta chán ghét anh trai mình vậy.
“Không!”, sở Dao điên cuồng hét lên: “Con không có nghĩ như vậy! Con không có mượn dao giết người!”
“Thế thì là người khác mượn dao giết người?”, sở Chấn Thanh lạnh nhạt nói: “Vệ sĩ mà tôi phái tới bên cạnh anh trai cô cũng thuộc hàng cao thủ trong số các cao thủ, cho dù là tông sư ra tay đi nữa cũng không thế nào ngay cả một tin cảnh báo cũng không phát ra được, ở thủ đô này, trừ Tiêu Sinh cũng chỉ còn có Lý Dục Thần có thể làm được điều đó”.
“Không, không phải như vậy, không phải cậu Lý…”, Sở Dao muốn giải thích, nhưng nhận ra bản thân không lấy ra được chứng cứ hay lý do gì tốt cả, nói tới cuối chợt trở nên trắng bệch.
“Còn tiếp tục nói giúp cho nó! Giữa hai người có giao kèo gì? Rốt cuộc là cô giúp đỡ Lý Dục
Thần hay là Lý Dục Thần giúp cô? Người đâu, giam cô chủ lại, không có mệnh lệnh của tôi thì không ai được phép cho cô ta ra ngoài! Còn nữa, dẫn Đới Đình gì đó tới đây”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT