“Minh Ngọc lại đây chào cô đi, sau này cô sẽ là mẹ con” Triệu Minh vừa cười vừa nói với Triệu Minh Ngọc ngồi trên sofa.

Triệu Minh Ngọc nghe thế sững người.

“Con chỉ có một mẹ”

Triệu Minh cũng chỉ biết cười gượng. Định nói gì đó cho bầu không khí bớt căng thẳng. Ông im lặng nghĩ nghĩ một lúc cuối cùng chả thốt được lời nào.

“Con bé nói đúng mà, con gọi cô là được rồi” Vu Lộ Tuyết nói rất dịu dàng, thanh âm của cô nghe rất hay, rất câu nhân tâm.

Vu Y Ninh bên cạnh cũng chẳng ừ hử gì, cố giảm sự tồn tại hết mức có thể. Dù sao đây cũng là gia đình chắp vá, nhìn từ bên ngoài thì đúng là người một nhà nhưng so với người lạ còn khách sáo hơn.

“Ninh Ninh con tự giới thiệu với Minh Ngọc đi”

“Xin chào tôi là Vu Y Ninh” Vu Y Ninh nói với giọng lạnh nhạt như máy móc được lập trình sẵn. Dù mẹ đã dặn là nói vài câu dễ nghe với Triệu Minh Ngọc nhưng cô không thích, cô không nói.

Triệu Minh Ngọc nghe cũng chẳng thèm nghe, quay người bước lên cầu thang, đến khi khuất bóng, trên tầng hai mới nghe tiếng rầm một cái.

Vu Y Ninh không được chừa mặt mũi cũng chẳng mấy quan tâm, cô cũng có thích người ta đâu, chỉ là không thể hiện ra ngoài mặt mà thôi.

“Phòng con ở đâu ạ”

“À, ở trên tầng 3. Chú giúp con chuyển đồ” Triệu Minh giờ mới bừng tỉnh, vừa xin lỗi vừa giúp Vu Y Ninh chuyển đồ đạc lên phòng.

Căn phòng của Vu Y Ninh nằm ở tầng ba của căn nhà. Tuy vậy, phòng khá nhỏ giống gác mái hơn, nhưng cô lại rất thích. Phòng hứng sáng rất tốt, còn có một ban công để một cái ghế dựa nhỏ. Bên ngoài ban công là sân vườn nhà Triệu Minh, vườn trồng rất nhiều hoa, nhiều nhất là cẩm tú cầu, nghe nói người vợ quá cố của Triệu Minh rất thích hoa. Cô đưa mắt nhìn xuống bên dưới vườn thấy Triệu Minh Ngọc vừa đóng sầm cửa đang đứng tưới hoa. Đúng là tiểu mỹ nhân, thật là cảnh đẹp ý vui.

Dọn dẹp phòng ốc xong thì cũng chập choạng tối. Đám mây lớn như được khảm màu đỏ chia bầu trời thành hai mảng sáng tối. Đường chân trời đỏ rực giống như dung nham đang từ từ cắn nuốt mặt trời.

Dưới nhà vọng lên tiếng của Vu Lộ Tuyết gọi cô và Triệu Minh Ngọc xuống ăn cơm. Đến giờ ăn tối Triệu Minh Ngọc vẫn không chừa mặt mũi cho ai, không bước chân ra khỏi cửa. Triệu Minh lên khuyên mấy lần cũng không được, hết cách chỉ đành chừa lại phần cơm. Bữa tối không tính là quá vui vẻ, Vu Lộ Tuyết và Triệu Minh chỉ nói với nhau vài câu.

“Ở gần đây có siêu thị nào không ạ”.

“Con cần mua gì à, để chú cùng mẹ con đi mua cho”

“Không cần ạ, con tự đi là được” Vu Y Ninh lạnh nhạt nói.

Bản tính cô vốn không thích người lạ. À, không phải người lạ, bố dượng tương lai. Nhưng chung quy vẫn là không quen được.

“À, con đi đến đầu ngõ rẽ phải rồi đi một chút là thấy”.

“Con cảm ơn”.

Vu Y Ninh ăn xong thì đi đến siêu thị mua vài đồ dùng cá nhân. An thành kỳ thật rất lớn, đường xá cũng rất lằng nhằng. Trời cũng sẩm tối rồi mà cơn nóng mùa hè vẫn chưa dịu tí nào thật làm người ta bức bối. Trời thì trông như lúc nào cũng bất chợt có thể mưa. Vu Y Ninh vừa ngẫm như thế, vậy mà mưa thật. Cô đứng trú trong một mái hiên, đưa mắt nhìn dòng người chạy vội tìm chỗ trú mưa.

Mái hiên nhà này còn hơi dột. Vu Y Ninh phải đứng nép trong một góc. Cô vừa đứng vừa thất thần nghĩ vài thứ lung tung, vài giọt nước mưa hơi lành lạnh bắn lên chân mới giật mình hồi thần.

Cô ngước mắt trông thấy một bóng lưng to lớn, là một cậu con trai cao hơn Vu Y Ninh một cái đầu. Trên người phảng phất mùi cam rất dễ chịu. Làn da trắng lạnh, đôi mắt hoa đào hơi rũ xuống, khoé môi khẽ mím. Thật sự rất đẹp, và cảm giác này rất đỗi quen thuộc, rất giống cậu ấy.

Có lẽ cảm nhận được tầm mắt nhìn chằm chằm không dứt của Vu Y Ninh, cậu thiếu niên quay lại nhìn Vu Y Ninh với vẻ khó hiểu, lúc này cô mới hoàn hồn dời tầm mắt.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play