“Đi thôi” Bách Du Nhiên kéo Vu Y Ninh đi.

“Đi đâu?” Vu Y Ninh ngớ người bị Bách Du Nhiên kéo đi.

“Hai chúng ta tách lẻ” Bách Du Nhiên nói một câu mà Vu Y Ninh cứng người. Trong đầu cô lùng bùng, mạch não đang chạy ổn định bị chập một cái.

Vu Y Ninh vui điên lên. Tâm hồn cô đang ở trên 18 tầng mây rồi, Vu Y Ninh cảm thấy chỉ cần người bên cạnh là Bách Du Nhiên, cô có thể theo cậu đến bất cứ đâu.

Bách Du Nhiên dẫn cô đến trung tâm thương mại. Cậu dừng trước cửa hàng trang sức.

“Cậu định mua trang sức tặng ai” Vu Y Ninh dù vui đến mấy nhưng vẫn khá thực tế. Cô và Bách Du Nhiên không phải quan hệ bạn trai bạn gái mà dẫn cô đi chọn quà.

“Em gái”.

“Ừ, nên cậu dẫn tôi đi để tham khảo ý kiến” Vu Y Ninh gật gù.

“Chứ không cậu nghĩ chúng ta tách lẻ làm gì” Bách Du Nhiên khó hiểu nhìn cô.

“Không có gì, tôi giúp cậu chọn, cậu muốn mua gì cho con bé”.

“Dây chuyền đi” Bách Du Nhiên nhìn tủ kính, bên trong rất nhiều mặt dây chuyền.

Vu Y Ninh chọn vài mặt dây chuyền nhưng Bách Du Nhiên không ưng lắm, cuối cùng cô nhắm một dây chuyền bạc có bông cúc nhỏ màu trắng, trông giống mặt trời nho nhỏ.

“Lấy cái kia đi” Cô chỉ mặt dây chuyền có bông cúc nhỏ.

“Ừ” Bách Du Nhiên cười cười.

“Cậu cười cái gì” Vu Y Ninh đầu đầy dấu chấm hỏi.

“Không có gì, chỉ cảm thấy cậu có thêm lựa chọn khi không biết làm gì, không cần làm ở rạp xiếc” Bách Du Nhiên, tên này ăn nói rất gợi đòn, Vu Y Ninh nhìn cậu đầy nghiền ngẫm.

“Cậu tin có ngày tôi cho mỏ cậu đi chơi xa không”.

“Cậu muốn đi đâu nữa không” Vu Y Ninh nhìn Bách Du Nhiên.

“Không”.

“Chúng ta lỡ tách lẻ rồi thì cùng đi chơi luôn đi, tôi có bộ phim muốn xem” Vu Y Ninh không đợi cậu đồng ý đã kéo đi.

“Cậu không hỏi ý kiến tôi à” Bách Du Nhiên bước lên một bước đi ngang với Vu Y Ninh.

“Cậu kéo tôi đi chọn quà mà có hỏi ý kiến tôi đâu”.

Hai người sóng vai nhau bước vào rạp chiếu phim. Vu Y Ninh chọn một bộ phim kinh dị, cô có sở thích hơi quái dị, thích tự ngược, sợ nhưng vẫn muốn xem, sau xem nhiều quá vô cảm luôn.

Hai người vào trong rạp chiếu nhìn quanh một lát. Vu Y Ninh thầm hỏi sao mấy cặp đôi thích phim kinh dị thế. Vài chục phút sau khi phim chiếu, Vu Y Ninh có được câu trả lời mình muốn. Phim nhạt thếch, cô xem mà ngáp ngủ liên tục, nếu không phải đằng trước đằng sau có mấy đôi âu yếm nhau thì có khi Vu Y Ninh ngủ thật.

Cô đang nghĩ xem có nên giả bộ sợ một chút để thừa cơ động chạm Bách Du Nhiên, nghĩ vậy cô liền đánh bạo thử, liếc thấy tay Bách Du Nhiên đang để trên thành ghế, liền giơ móng vuốt của mình định chộp lấy con mồi ai ngờ cậu rút tay lại. Vu Y Ninh liền ngoan ngoãn rụt móng heo của mình, quay sang nhìn thì đã thấy cậu ngủ từ lúc nào rồi. Bách Du Nhiên gật gù một lúc mới ngả vào vai cô. Cô bị hương cam tấn công, tràn ngập cả khoang mũi. Lúc này cô ngồi nghiêm chỉnh lại, lưng đang dựa ghế liền thẳng dậy để cậu dựa thoải mái hơn.

Phim kết thúc mà Bách Du Nhiên vẫn chưa dậy, nhàn rỗi liền lấy điện thoại ra xem thì có tin nhăn wechat gửi đến, là Ngọc nữ, trước khi vào phòng thi phải tắt nguồn đến giờ mới bật lại.

“Vu Y Ninh, cậu giỏi lắm, dám cùng Bách Du Nhiên đi đánh lẻ” Ngọc nữ có mắt đại bàng hay sao mà biết cô cùng Bách Du Nhiên đi riêng. Nghĩ đến đây liền thấy lạnh sống lưng, Vu Y Ninh quay người lại thì thấy ba con người đang khoanh tay đứng nhìn hai kẻ phản bội, một bộ chuẩn bị thẩm vấn phạm nhân.

Cô liền giơ tay đầu hàng, một mình Vu Y Ninh đấu không nổi, đồng đội bên cạnh còn đang ngủ say như chết. Mẹ nó, có chết phải chết chung, cô lay người Bách Du Nhiên.

“Chuyện gì” giọng nói khàn khàn vang lên.

“Báo cảnh sát đi, sắp có án mạng” Vu Y Ninh đưa điện thoại cho cậu.

“Cái đầu nhỏ của cậu lại bị chập chỗ nào rồi” Bách Du Nhiên xoa xoa tóc cô một cái.

Bách Du Nhiên thấy Vu Y Ninh cứ liếc nhìn đằng sau lúc này mới quay lại nhìn thử.

“Ồ, tụ tập đông vui ghê”.

“Cậu còn dám nói câu này” Từ Bạch nhìn Bách Du Nhiên giả bộ chấm chấm nước mắt, lòng đầy đau xót: “Anh vậy mà lại chán cơm thèm phở, em với con ở nhà mong anh vậy mà anh nỡ lòng nào, hic hic hic”.

Minh đại đại còn phụ hoạ theo: “Cậu đúng là đồ bội bạc, tôi không ngờ bản chất cậu lại như vậy, Bạch Bạch đừng sợ, anh sẽ coi nó như con ruột của anh”.

Triệu Minh Ngọc đến giờ vẫn không nói câu nào, im lặng nhìn chằm chằm hai người họ. Vu Y Ninh liền biết lớn chuyện rồi. Ngọc nữ một khi giận lên rất khó dỗ, dầu muối không ăn.

Triệu Minh Ngọc bước ra ngoài rạp, Vu Y Ninh xách cặp chạy ngay theo sau để Bách Du Nhiên tự giải quyết hai người kia.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play