Người trong thôn không có việc gì làm, đặc biệt là buổi tối, thôn Hoàng Nhai xảy ra chuyện, không biết sao tin tức lại truyền đến thôn Hướng Dương, có người chạy nhanh, lập tức chạy đến nhà Mạc Tuyết Dao, báo cho nàng biết chuyện này. Bởi vì thôn Hướng Dương chỉ có một bộ khoái là Mạc Tuyết Dao.
Mạc Tuyết Dao không chút suy nghĩ lập tức mặc trang phục bộ khoái, cõng Đan Tầm, chạy đến nhà quả phụ Lý của thôn Hoàng Nhai. Từ xa đã thấy một đám người chen chúc ở nơi cách cửa viện không xa, tiếng ồn ào, nói mấy câu vô căn cứ.
“Đang nói bừa cái gì đấy?!” Mạc Tuyết Dao đội Đan Tầm chen vào đám người, đến cửa viện Lý gia.
Tả Khâu ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ: “Đã trễ thế này các ngươi tới làm gì?”
“Ta nghe nói nơi này có chuyện bèn tới xem thử, dù sao hai thôn cũng cách không xa.” Mạc Tuyết Dao nói.
Tả Khâu gật đầu. Để bồi dưỡng Mạc Tuyết Dao, Tả Khâu giới thiệu tình huống hiện tại cho Mạc Tuyết Dao: “Vấn đề lớn nhất hiện giờ là không biết độc này bỏ thế nào, ai là người bỏ. Ngươi có thể xem xét xung quanh thử.”
Mạc Tuyết Dao mang theo Đan Tầm đi một vòng trong căn nhà ba gian, lại ngồi xổm xuống nhìn kỹ Đại Lý Tử và quả phụ Lý.
“Đại nhân, ta có điểm nghi vấn.” Mạc Tuyết Dao gọi Tả Khâu sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Sao trong nhà quả phụ Lý này lại có mùi trên người của đồ tể Trương? Có phải bọn họ có quan hệ gì không?”
“A? Đồ tể Trương là ai? Ngươi từng gặp?”
Vì để hiểu rõ tình hình của huyện nha, làm ban sai cho tốt, Mạc Tuyết Dao đã từng đi khắp mười lăm thôn và huyện thành để đối chiếu nhân khẩu đó.
“Đồ tể Trương là người dân thôn Hoàng Nhai, mở tiệm thịt ở huyện thành, ta từng mua thịt ở chỗ ông ta.”
Tả Khâu gọi thôn trưởng tới, hỏi quan hệ giữa đồ tể Trương và quả phụ Lý.
“Chưa từng nghe nói bọn họ có quan hệ gì, đại nhân ngài không thể nói bậy làm xấu thanh danh người ta.” Hiển nhiên thôn trưởng rất bất mãn với suy luận ám chỉ của Tả Khâu.
Tả Khâu lại gọi đồ tể Trương vào viện, Mạc Tuyết Dao gật đầu với Tả Khâu, ý nói: Chắc chắn đồ tể Trương có quan hệ với quả phụ Lý.
Tả Khâu lừa đồ tể Trương: “Chiều nay ngươi ở đâu? Có nhân chứng nào? Có người thấy ngươi xuất hiện gần Lý gia, ngươi có gì để nói?”
Mặt đồ tể Trương đầy râu, ục ịch béo lùn, nghe xong câu này ông ta lập tức kêu oan: “Đại nhân, chiều nay ta ở nhà cạo lông heo, đâu có đi đâu. Đại nhân đừng xử oan cho ta.”
“Gần đây ngươi có từng tới nhà quả phụ Lý không?”
“Không.”
“Ngươi có thân với Đại Lý Tử không?”
“Không thân, chúng ta một người thôn nam, một người thôn bắc, rất ít khi có thể chạm mặt.”
Tả Khâu âm thầm trầm ngâm, đồ tể Trương này rõ là đang nói dối, bởi vì đôi mắt ông ta vẫn luôn xoay chuyển láo liên, làm thế nào mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất khiến đồ tể Trương nói thật đây?
“Lục Thường, ngươi dẫn Ấn Phi, Gia Vũ Trạch đến nhà đồ tể Trương điều tra!”
“Hoa Khanh Trần, ngươi dẫn Mạc Tuyết Dao và Nam Cung Tuấn điều tra xung quanh đây, xem có tìm được nguồn độc và dấu vết đầu độc hay không.”
“Doãn Triển Bằng, Thôi Trạch Vũ các ngươi cùng ta tiếp tục điều tra trong nhà.”
“Đỗ Thắng, Vinh Phong các ngươi quan sát kỹ đồ tể Trương.”
“Vâng!” Các bộ đầu và nha dịch ào ào nhận lệnh mà đi, các thôn dân chia thành vài nhóm đi theo, có người nhiệt tình còn giúp lấy đuốc chiếu sáng.
“Đại nhân, ngài không thể xử oan ta, ta còn phải về chặt thịt, ngày mai lấy đi bán.” Đồ tể Trương đứng bên cạnh nói.
“Nếu ngươi bị oan, thịt ngày mai của ngươi ta mua hết.” Tả Khâu nói câu đó xong bắt đầu đi vào nhà, quả phụ Lý khóc đứt quãng, không biết đang nghĩ gì.
Mạc Tuyết Dao cảm thấy đêm nay hình như nàng mở được điểm mấu chốt rồi, mũi của nàng còn nhạy hơn trước kia rất nhiều, bắt đầu từ khi ngửi được mùi của đồ tể Trương trên người quả phụ Lý, nàng đã bắt đầu xây dựng một khả năng, hai người họ có quan hệ, nhưng người xung quanh không biết, vậy bọn họ gặp mặt thế nào? Gặp ở đâu?
Hoa Khanh Trần vẫn chưa tìm được manh mối, Mạc Tuyết Dao đã đặt trọng điểm vào việc làm sao đồ tể Trương tới được nhà quả phụ Lý, quả nhiên, trên đầu tường nhà Triệu đại ma sát bên, nàng không chỉ nhìn thấy dấu chân, còn ngửi thấy mùi trên người đồ tể Trương.
Trong sân của Triệu đại ma này là mấy thứ linh tinh được chất đống, bình thường không ai đến, tường ngoài rất thấp, có lỗ thủng, hoàn toàn có thể tạo điều kiện cho đồ tể Trương ra vào.
Mạc Tuyết Dao dựa vào độ nồng của mùi, tìm ra dựa theo chỗ có mùi nồng nhất, Hoa Khanh Trần còn ở cạnh cắt ngang: “Ngươi chạy loạn cái gì, đại nhân bảo ta dẫn theo các ngươi tìm xung quanh đây.”
“Đừng quấy rầy ta, có manh mối.” Dưa theo phương pháp Đan Tầm dạy, Mạc Tuyết Dao dồn toàn bộ sự chú ý tập trung vào mùi.
“Ngươi!”
Mạc Tuyết Dao quyết giữ ý mình, Hoa Khanh Trần đành đi theo Mạc Tuyết Dao.
Ở một chỗ của rừng cây nhỏ, Mạc Tuyết Dao phát hiện một ống thổi hơi bằng sắt trong bụi cỏ, toàn thân đen nhánh, vừa nhìn đã biết không phải đồ mà người trong thôn có thể có, rất có thể chính là ống thổi hơi đã đầu độc Tả đại nhân, Mạc Tuyết Dao dùng khăn tay nhặt nó lên.
Lục Thường phát hiện một túi toàn bạc trong nhà đồ tể Trương, ước chừng có 500 lượng, với công việc của đồ tể Trương, ông ta không thể kiếm được nhiều như vậy.
Tả Khâu đặt ống thổi hơi và bạc trước mặt đồ tể Trương: “Nói đi, ngươi giết Đại Lý Tử như thế nào.”
“Đại nhân, ta bị oan, bạc là ta tự kiếm được.” Đồ tể Trương quỳ gối trong nhà, vẫn ngụy biện như cũ.
Đột nhiên, một chiếc phi tiêu bắn về phía đồ tể Trương, cũng may được Hoa Khanh Trần quơ kiếm đánh rớt.
Người trong nhà đều đề phòng hơn, ngoài nhà truyền đến tiếng binh khí đánh nhau cùng với tiếng trầm trồ khen ngợi của thôn dân: “Xuất sắc!”, “Người sống đánh nhau trên nóc nhà!”, “Lại còn có thể bay!”, “Mau nhìn đi, bọn họ càng đánh càng nhanh!”, “Bọn họ chạy kìa, mau đuổi theo!”
Tả Khâu cảm thấy không còn lời gì với đám thôn dân nhiệt tình coi trò vui nữa, hắn nói với đồ tể Trương: “Đối phương đã sắp giết ngươi diệt khẩu rồi, ngươi còn không nói?”
Đồ tể Trương cũng sợ hãi, quỳ trên đất nói thật: “Ta muốn cưới quả phụ Lý, nhưng Đại Lý Tử không đồng ý, còn đánh mẹ, ta tức quá đã cãi nhau mấy lần với Đại Lý Tử. Hôm trước có một người ngoài thôn tìm ta, cho ta bạc, bảo ta dùng độc đầu độc chết Đại Lý Tử, độc ở trong ống thổi này. Đại Lý Tử tham tiền, ta ném cái ống đen này trước mặt hắn, hắn không chỉ không đề phòng mà còn dùng miệng thổi, chờ sau khi hắn ngã xuống, ta đã cầm ống thổi hơi đi, ta tới nhà hắn thường đều là trèo từ bờ tường bên cạnh để vào, không ai chú ý tới ta.”
“Hay cho lão Trương ngươi, ngươi đầu độc chết con trai ta, ta liều mạng với ngươi!” Quả phụ Lý như bị điên mà nhào lên, vừa cào vừa cắn.
“Ni Tử, nàng vì đứa nghịch tử này đã chịu bao nhiêu ấm ức rồi, ta không hối hận khi đầu độc chết hắn. Sau này nàng sống cho tốt nhé.”
Quả phụ Lý gào khóc, còn thê lương bi ai hơn vừa rồi.
Án đã được phá, Tả Khâu cũng không thấy nhẹ nhõm, người đưa ống thổi hơi và bạc cho đồ tể Trương là ai? Ai bắn phi tiêu, ai đang đánh nhau bên ngoài? Là để bảo vệ cho người của mình sao?
Theo lời Hoa Khanh Trần nói, người núp trong đám đông tung tin đồn “Tả Khâu mượn mệnh” không phải người địa phương, ở hiện trường có quá nhiều người nên đã mất dấu hắn ta. Mà Mạc Tuyết Dao căn cứ theo miêu tả của đồ tể Trương vẽ một bức tranh, đúng là ngươi này.
Tất cả đều đã có mưu tính, vì sao chứ, là để tung tin đồn? Là ai ở sau lưng nhắm vào Tả Khâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT