Như những gì mẹ Tiểu Hồng nói, Tiểu Hồng cũng không phải La Sát thuần chủng là mà là con lai.
Bố của cô ta là người bình thường.
Mấy chục năm trước mẹ Tiểu Hồng yêu một người đàn ông.
Bà ta và người này yêu nhau như những cặp đôi bình thường khác, quen biết, thích nhau rồi yêu nhau.
Nhưng ngay khi bọn họ sắp cưới nhau thì bố Tiểu Hồng đột nhiên biến mất.
Mẹ Tiểu Hồng nuôi con một mình, mấy năm nay bà ta vẫn luôn đi lang thang quanh đây mong tìm được chồng mình.
Nhưng tiếc là cho dù cố gắng thế nào cũng không có chút tin tức gì.
Hứa Hạo Nhiên hóng chuyện hỏi: "Bác à, à không, phải gọi bà mới đúng, năm nay bà đã hơn một trăm tuổi rồi mà".
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Tiểu Hồng đã nhe răng nanh sắc như dao ra dọa cậu ta, cậu ta sợ hãi ngậm miệng lại.
Cậu ta nói với mẹ Tiểu Hồng: "Bác này, chân trời thiếu gì cỏ thơm, sao phải yêu đơn phương một cành hoa chứ?"
"Thời buổi này đàn ông tồi không ít nhưng đàn ông tốt cũng nhiều mà".
"Như tôi này, tôi là một người đàn ông tốt chân chính đấy".
"Từ trước đến nay tôi chưa từng lăng nhăng, cũng không bội tình bạc nghĩa".
"Bởi vì cậu ngốc".
Lúc Tiểu Hồng nói thế, cô ta nhìn chằm chằm Lý Liễu Nhi đang đứng cạnh Hứa Hạo Nhiên, cô ta rất để ý đến sự xuất hiện của Lý Liễu Nhi.
Bởi vì tiếng kêu inh tai nhức óc lúc nãy của Tiểu Hồng đã đánh thức Hứa Mộc Tình và Tina.
Giờ hai người bọn họ đang ngồi bên cạnh Lý Phong.
Ba người họ ngồi xổm trên đá, trước mặt họ đang đốt một đống lửa, Tiểu Hồng và mẹ cô ta thì đứng.
Hứa Hạo Nhiên kéo Lý Liễu Nhi ngồi lên một cành cây bị chặt đứt.
Ánh mắt cậu ta lấm la lấm lét như kẻ trộm, thỉnh thoảng lại liếc Lý Liễu Nhi một cái.
Lúc này Hứa Mộc Tình nhìn mẹ Tiểu Hồng nói: "Bác à, chồng bác tên là gì thế?"
"Ông ấy tên Hồ Vệ Đông".
Hứa Mộc Tình lại hỏi: "Vậy bác có nhớ rõ dáng vẻ của ông ấy không? Có thể tả sơ qua về mặt mũi ông ấy không?"
"Giờ công ty cháu đang nghiên cứu một app nhận diện khuôn mặt hoàn toàn mới".
"Chỉ cần bác có thể kể sơ qua về mặt mũi và dáng người của ông ấy".
"Chúng cháu có thể thông qua cục dữ liệu để sàng lọc ra một số người.
"Có lẽ có thể tìm được người chồng thất lạc nhiều năm của bác đó".
Mẹ Tiểu Hồng kích động bật người lên.
Dù bao năm trôi qua nhưng bà ấy vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ của ông chồng mình.
Hứa Mộc Tình rút ra một cái máy tính bảng, dựa theo miêu tả của bà ta để vẽ chân dung của Hồ Vệ Đông.
"Bác xem có phải người này không?"
Lúc Hứa Mộc Tình đưa máy tính cho mẹ Tiểu Hồng nhìn, bà ta nhảy dựng lên, hai mắt trợn to.
Mà cơ thể bà ta vì quá kích động nên run lẩy bẩy.
Bà ta nắm chặt tay, dùng một loại cảm xúc rất đặc biệt nói: "Là ông ấy, dù xa nhau nhiều năm nhưng tôi vẫn nhớ như in dáng vẻ của ông ấy".
Lý Phong cầm lấy máy tính bảng trong tay Hứa Mộc Tình, sau đó anh hơi nhíu mày.
Anh nói với mẹ Tiểu Hồng: "Chúng tôi sẽ giúp bác để ý đến người này".
"Lúc thấy ông ta tôi sẽ báo cho bác ngay".
Vừa nói Lý Phong vừa lấy trong túi áo Hứa Hạo Nhiên ra một lá bùa màu vàng.
Sau đó anh nói với cậu ta: "Em gấp lá bùa này thành hạc giấy".
Lý Phong dạy cho Hứa Hạo Nhiên cách gấp hạc giấy từ lâu rồi.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên không khéo tay, cậu ta gấp một lúc mà chỉ gấp được một con nhìn chả giống con hạc gì cả.
Tiểu Hồng thấy thế thì nói: "Cái gì đây thế?"
Hứa Hạo Nhiên vội giải thích: "Cái này là hạc giấy đó".
Tiểu Hồng bực tức nói: "Người đã xấu, gấp hạc giấy cũng xấu nốt".
"Xấu hay không chả phải do cô quyết.", Hứa Hạo Nhiên vội vàng cầm hạc giấy đặt vào tay Lý Phong nói: "Anh rể, con hạc này em gấp không xấu nhỉ".
"Xấu!"
Hứa Hạo Nhiên...
Sau đó Lý Phong cầm con hạc giấy mập ú này đặt trong lòng bàn tay mình, thổi nhẹ một hơi vào nó.
Không bao lâu, con hạc giấy bay lên cao.
Lúc này không chỉ Hứa Mộc Tình và Tina mà hai mắt Tiểu Hồng cũng sáng rực lên.
Tuy là cô ta là một La Sát mới trưởng thành.
Nhưng dù sao cô ta cũng có con gái, có tính cách và đặc điểm như con gái.
Hạc giấy bay đến lòng bàn tay mẹ Tiểu Hồng, Lý Phong nói.
"Chờ sau khi tôi tìm được chồng bác, hạc giấy sẽ bay lên dẫn hai người đi tìm ông ta".
Sáng sớm hôm sau đám người Lý Phong lên đường.
Lúc Lý Phong dẫn đoàn người Hứa Mộc Tình tiếp tục lên núi, đến một ngã rẽ Tina đột nhiên kéo ống tay áo Lý Phong nói.
"Anh à, người mà mẹ Tiểu Hồng tìm có phải người luôn nấp trong tối quan sát chúng ta không? Em thấy hơi giống".
Tina vừa nói thế, Hứa Hạo Nhiên đã giãy nảy lên.
"Gì cơ? Có người trong tối nhìn chúng ta á? Người đó ở đâu? Giờ ông đây sẽ tóm hắn lại, đánh chết tươi".
Hứa Mộc Tình tức giận nói: "Mấy người chúng ta chắc ngoài Lý Liễu Nhi thì cũng chỉ có đồ ngốc như em không biết gì thôi".
Vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn Hứa Mộc Tình: "Chị, đến chị cũng biết á?"
"Tuy chị không biết mặt mũi người đó thế nào nhưng từ lúc vào núi, chị cảm nhận rõ ràng có một ánh mắt trong tối nhìn trộm chúng ta".
"Chả nhẽ em không biết à? Không nghe thấy tiếng roạt soạt trong mấy bụi cây rậm rạp à?"
"Nghe giống tiếng gió nhưng thật ra là có người di chuyển trong bụi cây đó".
"Ôi vãi! Tai chị thính ghê, sao em chả nghe thấy gì vậy".
Hứa Hạo Nhiên nói thế, Hứa Mộc Tình mới nhận ra hình như cơ thể mình đã có một số thay đổi.
Ban đầu Hứa Mộc Tình không để ý lắm đến chuyện này.
Giống như mọi khi, không có thay đổi lớn lắm.
Nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, từ sau khi bọn họ lên núi, dường như sức khỏe của Hứa Mộc Tình có thay đổi lớn.
Quan trọng là giờ nếu cô ngẩng đầu nhìn ra xa.
Cách đó mấy trăm mét nhưng cô vẫn thấy có một con sâu nhỏ trên chiếc lá.
Mà nếu cô nhìn nó chăm chú, tập trung chú ý thì có thể thấy rõ độ cong của con sâu đang bò.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong: "Chồng ơi, sao cơ thể em lại như vậy? Giống như trong chớp mắt, tai em thính, mắt em tinh hơn nhiều vậy".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT