"Thằng đó rất lợi hại. Tốn bao công sức để tạo ra hai con rối nữ thế mà lại bị thằng đó khuất phục dễ dàng như thế".

Hồ Vệ Đông nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, hai con rối nữ bên cạnh Triệu Thành Lượng là do phó môn chủ của bọn họ tốn rất nhiều tâm trí và sức lực để đào tạo ra.

Hai người này đều là cao thủ võ lâm, sau khi được đào tạo, họ đã bỏ đi sự cảm giác và tri thức của bản thân, trở thành những con rối nghe theo lệnh của thiếu môn chủ.

Loại rối này sở hữu sức mạnh cao gấp nhiều lần so với ban đầu.

Hai người phụ nữ đó đều là cao thủ của phái Thanh Thành, dân giang hồ đã đặt cho họ biệt hiệu là “Hoa Hồng Liễu Lục”.

Đứng thứ mười bảy trong "Nhân Bảng" ở bảng xếp hạng giang hồ.

Sau khi trở thành những con rối, họ ít nhất đã đạt được vị trí thứ hai thứ ba!

Những người bình thường không biết rằng trong cuộc sống của họ có một giang hồ.

Tuy rằng thường nói chỗ nào có người chỗ đó có giang hồ, nhưng những cao thủ này sẽ không được người thường tự nhiên để mắt tới, các phương tiện truyền thông cũng sẽ không khuyến khích đưa tin, loại thông tin này đều bị chặn.

Giang hồ vẫn luôn là giang hồ.

Nó có võ lâm minh chủ.

Có nhiều môn phái khác nhau.

Ngoài ra còn có bảng xếp hạng.

Có ba thứ hạng trong giang hồ.

Thiên Bảng.

Địa Bảng.

Nhân bảng.

Thiên Bảng là cao nhất, đó là thứ hạng của "cao thủ" võ lâm.

Địa Bảng xếp thứ hai, thu nạp các môn phái, cũng như việc xử lý các cao thủ.

Nhân Bảng là bảng tổng hợp các tân binh trong giang hồ, nam nữ thanh niên của các phái khác nhau sẽ tranh tài trên đỉnh núi Thái Sơn ba năm một lần để phân định thứ hạng của Nhân Bảng.

"Hoa Hồng Liễu Lục" này là một cao thủ mới được thăng cấp của phái Thanh Thành, mặc dù đứng thứ mười bảy, nhưng trong hoàn cảnh bình thường, cả trăm cao thủ nghiệp dư cũng không thể chạm vào họ được.

Thực lực của bọn họ, nếu tính theo thế tục gia tộc, ít nhất bọn họ cũng đã là đại cao thủ rồi!

Sau khi bị điều khiển thành con rối, bọn họ đã vô cùng gần với cấp tông sư đỉnh cấp!

Loại người nào có thể dễ dàng khuất phục được hai người này nhỉ?

Hồ Vệ Đông ngay lập tức dẫn người của mình đi theo Triệu Thành Lượng đến cửa hàng vừa rồi.

Lúc này Hứa Mộc Tình và những người khác đã rời đi.

Dưới sự đe dọa của Hồ Vệ Đông, nhân viên ở đó đã tiết lộ danh tính của Hứa Mộc Tình.

Nghe đến đây, Hồ Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là hắn!

Triệu Thành Lượng kéo cổ áo của Hồ Vệ Đông qua, nói với Hồ Vệ Đông.

"Ông có biết tên khốn đó không?"

Hồ Vệ Đông sắc mặt hơi thay đổi nói với Triệu Thành Lượng.

"Thiếu môn chủ. Hắn tên là Lý Phong, là một thằng ở rể".

"Bố vợ của hắn là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, còn người phụ nữ anh thích kia là giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu, cô ta tên là Hứa Mộc Tình".

"Nhưng mấy cái này không phải là điểm chính. Mà là thằng Lý Phong đã lấy đi 'dược liệu' của phó môn chủ, hắn là kẻ rất mạnh".

"Hiện tại chúng ta không biết môn phái và thế lực phía sau hắn ra sao. Tôi lo rằng hắn sẽ lợi dụng dược liệu này".

"Vì vậy, chúng ta phải cướp Lý Liễu Nhi từ tay chúng càng sớm càng tốt".

Triệu Thành Lượng sắc mặt dần trở nên ảm đạm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, nếu đã như vậy, thì giờ tôi sẽ gọi điện thoại về nhà yêu cầu bọn họ phái Thập Nhị Địa Sát đến!"

Biểu hiện của Hồ Vệ Đông trở nên rất phức tạp khi ông ta nghe thấy từ đặc biệt "Thập Nhị Địa Sát".

Trong con ngươi hiện lên một tia kinh hãi, một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Thập Nhị Địa Sát là đám sát thủ được huấn luyện đặc biệt bởi phái Thanh Minh.

Mười hai người này không được chọn ngay từ đầu, mà được lựa chọn không ngừng từ một trăm đứa trẻ!

Những đứa trẻ này về cơ bản là trẻ mồ côi, hoặc bị đánh cắp từ nhà người khác.

Chúng sẽ được ngâm trong bồn thuốc từ lúc lên năm tuổi. Thuốc này không phải là thuốc bắc bình thường mà được pha rất nhiều chất độc, nói chung trẻ con năm sáu tuổi không chịu nổi.

Nếu ngâm lâu, những đứa trẻ này sẽ chết hết.

Mà họ luôn tính toán thời gian, một trăm đứa nằm trong thùng thuốc, đến khi chết phân nửa sẽ mang những đứa còn lại ra ngoài.

Đây là cái gọi là sự sống sót của những kẻ mạnh nhất.

Sau đó, họ sẽ huấn luyện, thôi miên chúng bằng nhiều cách biến thái khác nhau.

Thập Nhị Địa Sát không còn là người, đều là yêu quái, không có cảm xúc, giết người không chớp mắt!

...

Hứa Mộc Tình hôm nay về rất sớm, sau khi ăn trưa xong, Hứa Hạo Nhiên phát hiện ra Hứa Mộc Tình vẫn ngồi trên sô pha đọc báo, không hề rời đi.

Cậu ta không nhịn được bước tới hỏi: "Chị ơi, sao chị còn chưa đi làm?"

Hứa Mộc Tình không nhìn lên nói: "Chiều nay chị trốn việc".

"Đậu má, chị ghê đấy, đường đường là giám đốc mà lại trốn việc, được của ló đấy!"

Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, giọng nói của Tina từ phía sau truyền đến: "Thế thì đã sao? Là công chúa của một quốc gia, không phải tôi vẫn trốn việc đấy sao?"

Khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại, hai mắt đột nhiên mở to, nhanh chóng đưa tay bịt mũi lại!

Sau khi lùi lại vài bước liên tiếp, máu rỉ ra giữa các ngón tay của Hứa Hạo Nhiên.

Bởi vì lúc này, cậu ta phát hiện ra Tina đang mặc một bộ đồ thể thao mát mẻ mà chỉ có thể nhìn thấy trong phòng tập.

Chân này, ngực này, quả body hình chữ S này khiến Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy chóng mặt, suýt ngất xỉu vì thiếu máu.

Tina bước đến chỗ Hứa Mộc Tình, vươn tay ôm Hứa Mộc Tình và nói: "Đi thôi, đi thôi, buổi chiều chị sẽ có một đợt huấn luyện. Mặc một bộ đồ công sở như vậy là không được đâu!"

"Chị tôi cũng phải mặc á!"

Hứa Hạo Nhiên cảm thấy như bị suy dinh dưỡng, nhất thời nhắm mắt lại, đánh chết cũng không dám nhìn nữa, càng không dám nghĩ nữa, nếu tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ chảy máu mũi mà chết mất!

Cậu ta nên trở về phòng, nói chuyện phiếm cùng Lý Liễu Nhi thì hơn.

Kết quả là Hứa Hạo Nhiên vừa đi lên lầu đã ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì lại chảy máu cam, cả người lăn xuống cầu thang!

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên tận mắt nhìn thấy Lý Liễu Nhi duyên dáng, gợi cảm với thân hình nóng bỏng.

Giống như Tina, cô ấy mặc quần áo tập luyện rất gợi cảm và quyến rũ!

Oh!

To quá!

Sâu quá!

Mười phút sau, Hứa Hạo Nhiên với hai cục bông cắm trong lỗ mũi, đi theo ba người đẹp vào tầng hầm của biệt thự bên cạnh.

Khi Lý Phong mua căn biệt thự này, anh đã mua hết bảy tám căn biệt thự bên cạnh.

Những biệt thự này thường bị bỏ trống, căn này cũng vậy, ngay cả trang trí cũng không có, tất cả đều là phôi thô.

Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Phong và những người khác xuống tầng hầm, cậu ta liếc nhìn xung quanh và nói với Lý Phong: "Anh rể, không có gì ở đây hết! Không có dụng cụ thể dục hay gì cả".

Lý Phong khẽ cười, anh đột nhiên vươn tay đặt lên bức tường bên cạnh, trên vách tường chợt lóe lên một tia sáng trắng chói mắt.

Ngay sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy chân mình trống rỗng, sau đó hét lên một tiếng, lập tức rơi xuống.

"Ahhhhhhh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play