Chiếc Rolls-Royce va chạm với một chiếc xe chở hàng lớn.
Chiếc xe chở hàng này rẽ trái, chặn ngang đường chiếc Rolls-Royce.
Bình thường nếu tài xế xe tải thấy mình va chạm với một chiếc siêu xe có giá hơn chục triệu thì chắc chắn hai chân sẽ mềm nhũn, thậm chí quỳ xuống đất xin tha.
Nhưng sau khi tài xế từ trên xe xuống vẫn rất hùng hổ, thậm chí hống hách đạp vào của xe Rolls-Royce.
Hắn ta ở bên ngoài chửi bới: "Lũ chó má, chúng mày lái xe kiểu gì đấy?"
"Ông đây đang lái xe hẳn hoi, tự nhiên bị chúng mày đâm vào, mau đền tiền cho tao".
Blair Clydesman trong xe vốn đang đau đầu.
Giờ nghe thấy tiếng chửi bới bên ngoài.
Cô ta hết kiên nhẫn.
Gã vệ sĩ tóc vàng lập tức đẩy cửa bước ra.
Gã đi theo Blair Clydesman nhiều năm rồi, hiểu rõ tính tình cô ta.
Nên trước khi cô ta nổi điên lên thì gã đã ra tay trước.
Gã nắm lấy áo của tên tài xế, nhấc cả người hắn từ dưới đất lên.
Vệ sĩ dùng tiếng phổ thông bập bõm nói với lái xe.
"Mày không biết chiếc xe sang nào cũng có camera hành trình à?"
"Giờ tao chỉ cần xem camera là biết đầu sỏ của vụ va chạm này là ai?"
Lái xe tải không ngừng vùng vẫy.
Cũng chửi ầm lên: "Mẹ nó! Mày dám đánh tao á, mày có biết tao là ai không?"
"Đại ca tao là Thái Hổ đấy, cái xe chở hàng này cũng là của đại ca tao".
"Nếu mày biết điều thì đến tiền ngay đi".
"Chứ đại ca tao mà đến thì không đơn giản như thế đâu".
Trong chốc lát có mấy chiếc xe tải và xe Van nối đuôi nhau lái đến.
Bao vây xung quanh chiếc Rolls-Royce.
Một tên đàn ông trung niên lực lưỡng từ trên xe Van bước xuống.
Trên cổ ông ta đeo một cái vòng vàng to.
Đi đường rất nghênh ngang, nhìn có vẻ rất hung ác.
Thái Hổ dẫn theo mấy chục tên đàn em vây quanh chiếc Rolls-Royce.
Ông ta làm trò này quen tay hay việc.
Lời ông ta nói cũng rất chuẩn.
Nếu là cô chiêu nhà giàu khác thì lúc này chắc đã sợ mất mật rồi.
Dù sao ông ta cũng không lấy giá cao lắm, chỉ cần mấy trăm nghìn thôi, đám cô chiêu đó nhất định sẽ đưa.
Nhưng Blair Clydesman không phải người bình thường.
Tâm trạng cô ta vốn đã không tốt rồi, giờ còn gặp một đám người đến gây chuyện.
Bọn chúng rõ rang là muốn tiền.
Ngay khi cô ta định ra tay thì đột nhiên có một chiếc xe con màu trắng từ phía sau vọt lên.
Sau đó người ngồi ghế phụ bước xuống.
Hứa Hạo Nhiên từ bên trong bước ra.
"Mấy anh em làm gì thế? Không biết bình thường đường này rất tắc à?"
"Cứ lằng nhằng thế làm ảnh hưởng đến việc người khác đi làm hoặc nghỉ ngơi thì ai chịu trách nhiệm?"
Lúc này Thái Hổ quay lưng về phía Hứa Hạo Nhiên.
Ông ta vừa thấy có người đến xen vào chuyện này thì chửi ầm lên.
"Con bà nó, thằng khốn nào mù đấy?"
"Không thấy ông đây đang có việc à?"
Nói xong, Thái Hổ đột nhiên xoay người lại.
Ông ta nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên.
Nhìn liếc qua thì cũng chỉ thấy trông cậu ta khá quen mắt thôi.
Ông ta cũng không có ấn tượng gì.
Ông ta lập tức hùng hổ bước đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên, trợn to mắt bày ra dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống dọa dẫm Hứa Hạo Nhiên.
"Thằng ranh, tao khuyên mày nên cúp đuôi mà cút đi".
"Giờ tao không có thời gian chỉnh đốn lại mày".
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cười rộ lên.
Cậu ta nói với Thái Hổ: "Người anh em, ông lấy tiền của người khác để diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì".
"Anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng ok thôi, nhưng không được phá hỏng quy định của Ninh Châu".
Hứa Hạo Nhiên nói thế làm sắc mặt Thái Hổ hơi tái mét.
Người biết quy định của Ninh Châu không nhiều.
Vừa nghe thấy câu này là biết đây là người trong nghề.