Cố Ngôn Hi nhanh chóng đứng ở vị trí chính giữa.

Cô ấy bắt đầu dặn dò Hứa Mộc Tình và Trần Quả chuẩn bị những thứ cần thiết để nhóm lửa.

“Có mấy bước quan trọng để nhóm được lửa”.

Cố Ngôn Hi là một người lành nghề, cô ấy nói với Hứa Mộc Tình và Trần Quả.

“Bước thứ nhất, chúng ta cần tìm mồi châm lửa”.

Hứa Mộc Tình hỏi: “Mồi lửa là cái gì?”

“Nói thẳng ra là loại cỏ khô dễ cháy ý”.

“Nếu không tìm thấy cỏ khô, chúng ta sẽ tìm cây cọ, vặt những lá cọ trên đó xuống”.

Trần Quả và Hứa Mộc Tình gật đầu.

Hứa Mộc Tình lại hỏi: “Vậy bước thứ hai là làm gì?”

“Bước thứ hai cần tìm những thân cây khô rỗng ruột, giống như cành cậy”.

“Sau đó hai người hay xem tôi trổ tài đây”.

Trong chớp mắt, Hứa Mộc Tình và Trần Quả đã tìm thấy những thứ mà Cố Ngôn Hi yêu cầu.

Ba cô gái cùng bò xuống bên cạnh hang, bắt đầu đánh lửa.

Mười phút trôi qua.

Hai mươi phút nữa trôi qua.

Một tiếng sau.

“A, tôi không làm nữa!”

Cố Ngôn Hi giống như người bị điên vứt thẳng cành cây khô xuống đất.

“Trời ơi, sao lại khó thế cơ chứ!”

Trong lúc Cố Ngôn Hiliên tục cúi đầu đánh lửa.

Hứa Mộc Tình và Trần Quả đã hái được một ít hoa quả.

Nhìn Cố Ngôn Hi đầu bù tóc rối hai người bật cười.

Hứa Mộc Tình chậm rãi bước tới chỗ Cố Ngôn Hi cười nói.

“Lúc nãy không phải cậu nói nhất định sẽ châm được lửa à?”

“Sau đó, muốn ai đó xem thành quả của cậu à”.

Hứa Mộc Tình nói vậy khiến mặt Cố Ngôn Hi đỏ ửng lên.

“Tớ chỉ nói vậy thôi, cậu đừng để bụng”.

Hứa Mộc Tình đưa tay vỗ lên vai Cố Ngôn Hi.

Cô học ngữ điệu và phong thái của Lý Phong bình thường khi nói chuyện.

“Yên tâm, tớ không để bụng mấy chuyện đó đâu”.

“Điều tớ qua tâm bây giờ là làm thế nào để có thể ăn cơm, bụng tớ đã đói lắm rồi”.

Cố Ngôn Hi tự ôm đầu mình.

Bây giờ cô ấy không còn nho nhã như bình thường được nữa, lúc này nhìn cô ấy trong giống như một cô thôn nữ.

Vẻ mặt cô ấy chán nản: “Tớ buồn quá đi thôi”.

“Tớ đã làm theo các bước trên ti vi nói vậy mà tại sao tớ không thành công?”

Hứa Mộc Tình nhìn Cố Ngôn Hi nói: “Tớ chưa xem qua chương trình ti vi như thế bao giờ, cũng không biết phải làm thế nào/?”

“Nhưng có một điều chắc chắn, những chương trình như vậy đã được phát sóng trên ti vi, chứng tỏ bọn họ cũng đã có thử nghiệm rồi”.

“Chắc là các bước không sai đâu, có thể cậu đã quên mất điểm nào đó thôi, cậu thử nghĩ kĩ lại xem?”

“Nếu mà không được nữa thì đợi chồng tớ về, đến lúc đó bảo anh ấy nhóm lửa”.

Lời nói của Hứa Mộc Tình dường như tạo cho Cố Ngôn Hi động lực lớn.

Lúc này Cố Ngôn Hi ngồi khoanh chân giống như một nhân vật trong truyên tranh của Đảo Quốc, đầu gật gật trầm ngâm suy nghĩ.

Ngay sau đó, Cố Ngôn Hi đột nhiên mở to hai mắt, vỗ nhẹ vào đầu mình.

“Cuối cùng tớ đã biết rồi, hóa ra tớ thực sự đã quên một chi tiết”.

Thế nhưng lúc này hai tay Cố Ngôn Hi đã chà xát vào thanh gỗ đỏ ửng lên rồi.

Cô ấy goi Trần Quả đến giúp đỡ.

Sức của Trần Quả vốn khỏe.

Cô ấy làm theo những gì Cố Ngôn Hi hướng dẫn, khoảng mấy phút sau liền mồi được lửa

Cố Ngôn Hi lúc này không vui, cô ấy chầm chậm hất mồi lửa này vào ngọn lửa.

Chu đôi môi gợi cảm lên và thổi nhẹ.

Trong chớp mắt, ngọn lửa có khói bay lên.

Sau đó là ngọn lửa bùng lên.

Lửa cháy lên rồi.

Ba người Hứa Mộc Tình giống như đang nựng trẻ con, dần dần khiến cho ngọn lửa cháy ngày càng to.

Đợi lửa cháy to dần, ba cô gái giống như vừa hoàn thành một việc lớn, họ ôm lấy nhau.

Sau đó ba người họ rửa sạch con vật giác xáp, kẹp nó lên giá gỗ để nướng.

Mấy phút sau, họ ngửi thấy mùi thơm phưng phức.

Cố Ngôn Hi hít một hơi thật sâu nói: “Trời ơi! Cái thứ xấu xí này mà khi nướng lên lại thơm thế!”

“Tớ con ngửi được phảng phất mùi thơm của dừa”.

Hứa Mộc Tình cười nói: “Xem ra, lát nữa chúng ta có thể chém gió trước mặt anh Phong rồi”.

Cố Ngôn Hi ngẩng đầu nói: “Nhất định là như thế rồi”.

“Thế nhưng tớ rất tò mò, anh ấy vừa nói có thể chuẩn bị đệm, bình nước nóng lại còn cả bồn tắm cho chúng ta, không thể có chuyện đó được”.

Cố Ngôn Hi vừa dứt lời, giọng Lý Phong vang lên từ trong khu rừng cạnh hang.

“Trên đời này không có chuyện gì là tôi không làm được”.

Lý Phong lên tiếng bất thình lình khiến cho cả ba người giật mình.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong nói: “Anh về lúc nào thế?”

“Lâu lắm rồi ý.”, Lý Phong nhếch mép cười.

Hứa Mộc Tình tức giận lườm Lý Phong một cái: “Đáng ghét”.

“Anh mau nói cho bọn em biết, anh lấy gì làm đệm?”

Lý Phong hất hàm nhìn về phía bên trong hang.

Cố Ngôn Hi đi vào trong hang, không lâu sau cô ấy hét lên kinh ngạc!

Khi Hứa Mộc Tình và Trần Quả bước vào, họ cũng sững sờ.

Lúc này, trước mặt họ đã có sẵn ba chiếc giường.

Mỗi chiếc giường đều rất chắc chắn, đều được đóng bằng những cây gỗ to khỏe.

Mà đệm giường lại được kết bằng cây cọ.

Lý Phong giới thiệu với ba người Hứa Mộc Tình.

“Đây chính là đệm làm bằng cọ chính hiệu, thuần tự nhiên, ở thành phố không mua được đâu”.

Lúc này Cố Ngôn Hi nói: “Không đúng, chúng ta có bốn người, tại sao lại chỉ có ba chiếc giường?”

Cố Ngôn Hi vừa mới nói xong, liền đưa tay lên che miệng, cô ấy như nhận ra điều gì đó rồi.

Bởi vì có một chiếc giường rất to, nó là giường đôi.

Hứa Mộc Tịnh nhìn Lý Phong.

Liền bắt gặp nụ cười xấu xa của anh, cô biết anh có ý định gì.

Cô liền đá nhẹ anh một cái rồi nói: “Ba người bọn em ngủ bên trong, anh ngủ bên ngoài, canh cửa cho bọn em”.

Lý Phong mặt méo xệch nói: “Vợ à, đừng như thế chứ”.

“Anh vất vả lắm ý”.

“Em để anh ngủ ngon một giấc có được không?”

“Đá ngoài đó cứng như vậy, em nỡ lòng nào để anh ngủ một mình à?”

Không đợi Hứa Mộc Tình nói, Cố Ngôn Hi đã vỗ tay nói.

“Anh mới hoàn thành xong một chuyện, chuyện còn lại thì sao?”

Lý Phong nhìn về phía bên cạnh hang nói: “Bọn em đi xem là biết ngay”.

Ba người Hứa Mộc Tình bán tín bán nghi đi về phía Lý Phong chỉ tay.

Không lâu sau khi họ đi vào trong khu rừng nhỏ, liền vọng lại tiếng ngạc nhiên của Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình.

Lý do rất đơn giản, Lý Phong làm cho họ một bồn tắm thuần tự nhiên.

Đó là một tảng đá lớn bị lõm xuống.

Bên trong đã có sẵn nước trong vắt.

Bồn tắm này ở bên trong một mỏm đá to.

Bên ngoài nhìn mỏm đá này có vẻ rất nhỏ, thế nhưng bên trong có một cái hang lộ thiên, giống như một cái phòng tắm nhỏ.

Nước chảy từ đỉnh hang xuống.

Nơi đó vốn dĩ là một thác nước tự nhiên.

Hứa Mộc Tình đi tới đó, cho tay vào trong nước phát hiện đó là nước ấm.

Cô ngạc nhiên hỏi Lý Phong: “Anh đun nước bằng cái gì thế?”

Lý Phong cười bí hiểm nói: “Bí mật”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play