Lúc này, họ giống như những con sói đói, coi Cố Ngôn Hi như một con thỏ nhỏ mỏng manh.
Họ tiến đến từng bước, giương nanh múa vuốt.
"Đừng tới đây!"
Cố Ngôn Hi cầm thanh sắt trên tay hướng bộ phận sắc nhọn của nó vào tên đàn ông trung niên đang tiếp tục tiến lại gần.
Tay tên đàn ông trung niên bất ngờ đưa ra, nắm lấy thanh sắt đang đâm tới.
Với nụ cười đắc thắng, ông ta nhìn Cố Ngôn Hi nói.
"Sao nào? Đại minh tinh của tôi, giờ cô không thể uy hiếp tôi được nữa rồi nhỉ".
Vừa nói, tên đàn ông trọc đầu vừa giật mạnh thanh sắt lại.
Bởi vì sức của Cố Ngôn Hi hoàn toàn không thể so sánh với ông ta.
Thanh sắt lập tức bị giật lấy.
"Ầm" một tiếng.
Tên đàn ông đầu trọc đập thanh sắt vào bức tường bên cạnh.
Vũ khí trên tay Cố Ngôn Hi đã bị tên trọc đầu lấy đi.
Cô ấy giật mình kêu lên.
Nhưng vào lúc này, cô ấy không còn nơi nào để trốn!
Tên đàn ông đầu trọc từng bước đến gần, nụ cười trên mặt càng ngày càng tự phụ.
Ông ta thậm chí còn đưa tay về phía Cố Ngôn Hi.
Ngay khi bàn tay của gã trọc sắp chạm vào Cố Ngôn Hi.
“Rầm” một tiếng.
Tại không gian chật hẹp đổ nát này, một tiếng động lớn đột nhiên truyền đến.
Tiếng động này như thể một chiếc xe tải hạng nặng đụng phải.
Cố Ngôn Hi nhanh chóng trốn sang bên cạnh, vòng qua tên đàn ông trung niên.
"Hì hì, người đẹp, cô đi đâu vậy?"
"Cô nghĩ rằng cái âm thanh đó đến từ đội cứu hộ sao?"
"Cô đánh giá đội cứu hộ cao quá đấy".
"Tôi nói cho cô biết, cho dù mấy anh em bên cạnh đây lần lượt chơi cô".
"Đội cứu hộ cũng không tìm thấy đâu".
"Tôi khuyên cô một cách thành thật này, đợi đến khi mấy anh em đây phê rồi thì mọi người sẽ cùng nhau tìm cách ra ngoài".
Cố Ngôn Hi nắm lấy một viên sỏi trên mặt đất và ném nó vào tên đàn ông trọc đầu.
"Đừng tới đây! Tôi nói cho ông biết, bạn tôi nhất định sẽ tới cứu tôi. Anh ấy nhất định sẽ tới!"
Tên đàn ông đầu trọc cười lớn, tiếng cười tự phụ của ông ta vang vọng cả không gian.
"Con đàn bà ngu ngốc, đến nước này rồi mà còn ảo tưởng".
"Tiếp theo, tôi sẽ dùng hành động thực tế để giúp cô hết ảo tưởng đi nhé".
"Từ nay về sau, cô cứ ngoan ngoãn mà theo tôi đi. Tôi nhất định sẽ làm cho cô hạnh phúc".
Nói xong, tên đàn ông đầu trọc giống như một con sói đói, lao về phía Cố Ngôn Hi.
"Bùm!"
Đột nhiên, có một tiếng động lớn khác phát ra ở nơi đổ nát đằng sau Cố Ngôn Hi.
Ngay sau đó, một viên đá lớn bay ra từ phía bên cạnh Cố Ngôn Hi.
Viên đá lớn này bay thẳng về phía tên đàn ông trọc đầu.
Vì tốc độ quá nhanh.
Trước khi tên đàn ông đầu trọc kịp phản ứng, hòn đá đã đập vào bức tường phía sau ông ta không xa.
Ngay sau đó, tại nơi đổ nát mà ngay cả máy móc lớn cũng không thể đẩy hết đống đổ nát ra xuất hiện một lối đi.
Ở lối vào của lối đi, có một người đàn ông cao lớn đang đứng.
Ngay sau khi người đàn ông này xuất hiện, Cố Ngôn Hi không thể không thốt lên.
Sau đó cô ấy lao tới và ôm chặt lấy người đàn ông.
"Cuối cùng anh cũng tới rồi, tôi biết anh sẽ đến cứu tôi mà!"
Lý Phong, người được Cố Ngôn Hi ôm chặt, ho nhẹ.
"Ờ..có thể buông lỏng tay ra một chút không? Tôi sắp bị cô ôm chết ngạt rồi đây này".
Vì quá phấn khích nên Cố Ngôn Hi dường như đu cả người trên thân Lý Phong.
Tư thế hiện tại của hai người có vẻ hơi không đúng.
Cố Ngôn Hi phản ứng kịp, lùi lại hai bước với vẻ mặt đỏ bừng.
Lúc này, tên đàn ông đầu trọc đã nhặt thanh sắt nhọn trên mặt đất lên.
"Mày chết đi!"
Tên đàn ông đầu trọc gầm lên một tiếng.
Ông ta trực tiếp cầm thanh sắt nhọn trong tay ném như ném phi lao về phía Lý Phong.
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, anh nhanh chóng bắt lấy thanh sắt, khẽ vặn người, ném lại thanh sắt về phía tên đầu trọc.
Thanh sắt nhọn bỗng như hóa thành mũi tên do cung bắn ra.
Tên đàn ông trọc đầu chưa kịp phản ứng, thanh sắt đã cắm thẳng vào vai ông ta, kéo lê toàn thân tên đàn ông đầu trọc trên mặt đất vài mét, sau đó đóng đinh ông ta vào tường.
Lý Phong ngay lập tức đưa Cố Ngôn Hi và những người phụ nữ mà cô ấy đã bảo vệ nhanh chóng rời khỏi đó.
Tên đầu trọc bị đóng đinh vào tường, không ai đi đến giúp ông ta.
Tiếng kêu cứu của ông ta vang vọng cả không gian.
"Đừng đi, đừng đi! Giúp tôi, giúp tôi với!"
"Ai cứu tôi, tôi nguyện đem những đồ tốt nhất của mình cho người đó!"
"Tôi có thể cho anh ta nhiều tiền, tôi có thể dẫn anh ta đi chơi phụ nữ".
Hai người cuối cùng rời đi, quay đầu lại nhìn tên đàn ông đầu trọc.
Một người trong số họ nói: "Lúc này, dù có tiền cũng mất mạng thôi!"
"Người anh em, tự cầu nguyện đi!"
Không lâu sau khi mọi người rời đi, đột nhiên, đường hầm rung chuyển dữ dội.
Ngay sau đó, nước biển tràn vào.
Dòng nước hỗn loạn bất ngờ tràn vào từ đường hầm do Lý Phong đào.
Tiêu diệt tên đầu trọc trong tích tắc!
Vào lúc này, trực thăng của Hứa Thiên Tứ đang bay lượn trên bầu trời.
Nó khác với các loại trực thăng cứu hộ khác.
Người khác lái máy bay trực thăng là để cứu người.
Nhưng bọn họ đến đây lại là để thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Bao Vũ Hãn đang cầm trên tay một chiếc ly trong veo, trong đó có thứ rượu vang đỏ sóng sánh như máu.
Vừa uống, anh ta vừa hớn hở nhìn cảnh tượng bi thảm bên dưới.
"Hahahaha, thật là thú vị".
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy một cảnh tượng thú vị như vậy".
Hứa Thiên Tứ đưa ly rượu qua, hai người nhẹ nhàng cụng ly trong không khí.
"Đinh!"
Âm thanh sắc nét tạo ra khi hai chiếc ly va chạm với nhau.
Lúc này âm thanh đó lọt vào tai Bao Vũ Hãn nghe thật ngọt ngào.
Bao Vũ Hãn nói với Hứa Thiên Tứ.
"Trận động đất này thực sự đến rất đúng lúc".
"Thảm họa này sẽ mang lại cho tôi ít nhất trên mười tỷ lợi nhuận".
Sau đó, Bao Vũ Hãn và Hứa Thiên Tứ đồng loạt giơ ly rượu lên trời: "Thiên nhiên tuyệt vời!"
Đúng lúc hai người đang chúc rượu thì đợt sóng thần thứ hai trên biển ập đến như đã được dự đoán.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ khẽ cau mày.
Bởi vì anh ta phát hiện có một nhóm người lao ra ở cổng nhà ga phía dưới.
Bóng người dẫn đầu kia làm Hứa Thiên Tứ cảm thấy rất quen.