đấy
Chiêu thức Lý Phong vừa thi triển
có phần giống với Phách Không
Chưởng.
Thế nhưng, Phách Không Chưởng là
một là một chiêu thức hèn hạ.
Có thể đánh một người tan thành
sương khói trong tích tắc.
Ít nhất là cao thủ tuyệt thế cấp
Chiến Hoàng!
Ánh mắt của Long Thế Điển sáng
quắc, lúc này ông ta giơ tay phải
lên, hét lên một tiếng.
“Long Quyển Phong, mày còn đợi gì
nữa? Tiến lên đánh gãy chân nó cho
tao”.
Long Thế Điển vừa dứt lời, đột
nhiên có một trận cuồng phong ập
thẳng về phía Lý Phong.
Lúc này hai chân Lý Phong vừa
chạm đất.
Cơn cuồng phong gào thét xung
quanh Lý Phong.
Cùng với tiếng gió gào thét còn có
giọng nói của một người đàn ông.
Giọng nói của người đàn ông này
vang vọng khắp nơi, dường như
ông ta đang nói chuyện với Lý
Phong.
“Nhóc con, tao không thể không
thừa nhận gan mày lớn đấy”.
“Nhưng cho dù gan mày có lớn cỡ
nào, cũng không nên làm việc ngu
xuẩn như thế này”.
“Mày nghĩ mày là ai? Mày dám
chống lại cả gia tộc Long Thị?”
“Tao nói cho mày biết, cho dù là
một đất nước cũng không dám đắc
tội với gia tộc Long Thị đâu”.
“Bởi vì Long Thị không chỉ là một
gia tộc”.
“Chúng tao là một cánh cửa, một lối
đi dẫn đến thế giới mới”.
Tốc độ của người đàn ông này rất
nhanh, nhanh đến mức mắt thường
không thể nhìn thấy được.
Giọng nói của ông ta có lúc như là ở
ngay cạnh tai Lý Phong.
Có lúc lại cách xa mấy chục mét.
Lúc xa lúc gần, trên trên dưới dưới,
trái trái phải phải khiến cho người ta
thật khó nắm bắt.
“Sau lưng bọn tao là một thế giới
mới khác”.
“Đó là nơi mà người trần mắt thịt
như chúng mày vĩnh viễn không thể
tưởng tượng ra được”.
“Hơn nữa mày chỉ là một Chiến
Hoàng cỏn con mà cũng dám khiêu
khích gia tộc Long Thị”.
“Bây giờ mày hãy chịu chết đi”.
Lúc này, Lý Phong thản nhiên nói:
“Ông không thấy mình nói hơi nhiều
à?”
“Ha ha ha ha! Tao nói nhiều à? Mày
nên biết mỗi câu tao đang nói chính
là đang kéo dài cái mạng chó của
mày đấy”.
“Đồ chó không biết điều!”
Người đàn ông tên là Long Quyển
Phong này rất kiêu ngạo.
Ông ta rất tự tin về tốc độ của
mình.
Dường như ông ta đang chơi một
trò chơi.
Mà Lý Phong chính là đồ chơi trong
tay ông ta.
Ông ta cười to.
“Trước khi mày chết, tao rất hào
phóng cho mày một cơ hội”.
“Chỉ cần bây giờ mày có thể nói
chính xác tao đang đứng ở đâu, tao
sẽ nhường mày ba chiêu”.
“Nếu mày không nói được, tao sẽ
lập tức moi tim mày ra”.
Lý Phong hơi nghiêng đầu, nhìn trái
phải một lượt.
Lúc này anh vẫn rất bình tĩnh kiên
định.
Tiếng của Long Quyển Phong ngày
càng ngông cuồng.
Tiếng cười của ông ta tràn đầy tự
tin, thậm chí còn vô cùng khinh
thường Lý Phong.
“Thế nào, không tìm ra tao à?”
“Tao nói cho mày biết, trong cả gia
tộc Long Thị tao là người có tốc độ
nhanh nhất”.
“Chính xác nên nói tao là người có
tốc độ nhanh nhất Hoa Hạ ý chứ!”
“Tốc độ của tao sắp nhanh bằng tốc
độ âm thanh rồi”.
“Lúc mày nghe thấy tiếng tao nói,
thì tao đã sớm thay đổi vị trí của
mình rồi”.
“Chỉ dựa vào một Chiến Hoàng nhãi
nhép như mày thì làm sao có thể
nắm bắt được hành tung của tao cơ .
||||| Truyện đề cử:
Không Tỉnh |||||
chứ”.
“Ha ha ha ha!”
Điệu cười ngông cuồng hống hách
của Long Quyển Phong không
ngừng vang lên khắp bốn phía.
“Thôi được rồi, trò chơi đã kết
thúc”.
“Cơ hội tao cho mày mà mày không
nắm giữ được, thì đừng có trách tao
nhé”.
“Bây giờ tao đếm đến ba, sau đó
tay tao sẽ đâm thủng tim mày”.
“Một”.
“Hai”.
Long Quyển Phong còn chưa đếm
đến ba.
Khi ông ta mới đếm đến hai, tay
phải Lý Phong giống như bạch ngọc
đã được mài giũa giơ lên không
trung.
“Hự!”
Tức thì, Long Quyển Phong dường
như vô hình đang bao quanh Lý
Phong.
Liền giống như một con chó bị Lý
Phong bóp họng, nhấc bổng lên
khỏi mặt đất.
Lúc này, tất cả mọi người ngơ ra.
“Sao có thể thế được?”
Có người hét to lên.
Long Quyển Phong không hề bốc
phét, ông ta chính là cao thủ có tốc
độ nhanh nhất gia tộc Long Thị.
Mặc dù không chắc sẽ đứng đầu
Hoa Hạ nhưng cũng xếp top đầu.
Tất cả những người có mặt ở đó,
bao gồm cả Long Thế Điển, tất cả
mọi người đều không thế nhìn rõ
Long Quyển Phong.
Nhưng tại sao Lý Phong lại có thể
tóm lấy Long Quyển Phòng một
cách nhẹ nhàng đến vậy?
Điều làm cho mọi người cảm thấy
ngạc nhiên là lúc này Long Quyển
Phong không thể phản đòn!
Lý Phong bóp chặt cổ Long Quyển
Phong, cổ họng phát ra tiếng rất có
nghe.
“Vì sao mày có thể nhìn thấy tao?”
“Chắc chắn đây là sự trùng hợp”.
“Không thể nào, mày tuyệt đối
không thể bắt được tao lần nữa”.
Long Quyển Phong vừa dứt lời, Lý
Phong đột nhiên quăng ông ta lên.
Cả người Long Quyển Phong bay
lên không trung, biến mất trong
chớp mắt.
“Đồ ngu”.
“Dốt nát”.
Tốc độ gió xung quanh Lý Phong
càng lúc càng nhanh.
Không còn phân biệt được đâu là
gió đâu là Long Quyển Phong nữa
rồi.
Cho dù ông ta có lên tiềng thì đều
kèm theo tiếng gió rít.
“Lúc nãy là cơ hội duy nhất để mày
giết tao”.
“Thật đáng tiếc, mày thật ngu ngốc,
mày đã bỏ lỡ cơ hội này rồi”.
“Bây giờ, tao sẽ dùng tốc độ nhanh
nhất để đâm thủng tim mày...”
Long Quyển Phong còn chưa nói
xong.
Năm ngón tay của Lý Phong lại một
lần nữa nhẹ nhàng tóm vào không
khí.
Sau đó cảnh tượng giống như khi
nãy được lặp lại.
Một giây trước, Long Quyển Phong
còn đang bốc phét xung quanh Lý
Phong.
Một lần nữa lại giống như một con
chó bị Lý Phong tóm cổ, cả người bị
nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Lý Phong lạnh lùng nhìn Long
Quyển Phong, bình thản nói: “Thật
đáng tiếc, ông không còn cơ hội thứ
hai nữa rồi”.
“Rắc hự!”
Cổ của Long Quyển Phong, có tiếng
xương vỡ vụn!
Lý Phong vứt xác của Long Quyển
Phong giống như vứt túi rác, sau đó
đi về phía Long Thế Điển.
“Bịch!”
Khi nãy Long Quyển Phong vẫn còn
không ngừng sủa quanh Lý Phong,
lúc này đã nằm dài trên đất, xác
ông ta đang lạnh dần.
“Mày!”
“Mày!”
Long Thế Điển chỉ tay vào Lý Phong
“Sao mày dám!”
“Mày dám giết người của tao!”
Lý Phong nhếch mép cười.
Trên khuôn mặt bình thản của anh
bỗng nhiên thoáng hiện lên nụ cười
lạnh lùng.
“Lão già, lúc nãy ông đã nói những
lời cay độc rồi”.
“Vậy sao tôi lại không thể giết hai
con chó được cơ chứ?”
“Hơn nữa ông đã nói được nhưng
lời như vậy, thế thì tôi cũng nói vài
câu nhé”.
“Để cho mấy người đến chết cũng
không biết lý do vì sao?”
Sau khi về nước, Lý Phong luôn thể
hiện thái độ mặc kệ sự đời.
Tâm điểm của cuộc đời anh chỉ là
Hứa Mộc Tình.
Vì Hứa Mộc Tình, Lý Phong đã cố
gắng rất nhiều.
Mục đích của anh không đơn giản là
báo ơn.
Mà còn muốn trở thành người đàn
ông của cô.
Muốn khiến cho cô trở thành người
phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới
này.
Thế nhưng, đám người này lại liên
tục nhiễu loạn cuộc sống của Lý
Phong và Hứa Mộc Tình.
Thậm chí suýt nữa còn khiến Hứa
Mộc Tình phải rời xa anh mãi mãi.
Đối với Lý Phong, không thể tha thứ
cho đám người này được!