Lý Phong

"Tôi chỉ muốn nói cho các người

biết, từ giờ trở đi cả nhà các người

đừng có mơ đến cuộc sống yên ổn

thoải mái nữa".

"Còn nữa, các người cũng chuẩn bị

cuốn gói ra đường ăn xin đi".

Nói xong Lý Phong xoay người rời

đi.

Đợi sau khi Vương Tiểu Thất dẫn

người đi rồi, người Lý Thiên Kiêu và

Tần Vạn Hào đầm đìa mồ hôi.

Đáng sợ quá!

Cho dù là người của gia tộc có lịch

sử hàng nghìn năm như nhà họ Lý

ở Trường An.

Nhưng Lý Thiên Kiêu chưa từng

thấy ai có khí thế mạnh mẽ như

vậy.

Mà càng như vậy, ngọn lửa giận

trong lòng bà ta càng thêm mãnh

liệt.

Bà ta tóm lấy Tần Vạn Hào hung ác

nói.

"Ông mau gọi người giết chết hắn

cho tôi".

"Không chỉ hắn, mà cả nhà hắn

cũng phải giết sạch".

Lúc Lý Thiên Kiêu đang hét lên, Tần

Vạn Hào cau mày, sắc mặt u ám

nhìn chằm chằm đám cao thủ đang

nằm la liệt trên đất.

Người ta đã đánh đến cửa rồi

nhưng thế gia đứng đầu trong bốn

thế gia lớn ở thủ đô như nhà họ

Tần lại không biết đối thủ là ai.

Hơn nữa, một đám người được gọi

là đặc sản Ninh Châu đang nằm đầy

trên nền phòng khách làm Tần Vạn

Hào càng cảm thấy áp lực.

"Ông không gọi chứ gì, ông không

gọi thì giờ tôi sẽ điện cho bố tôi

ngay, để ông ấy phái cao thủ từ

Trường An đến đây".

Nhìn Lý Thiên Kiêu đang hét ầm ĩ.

Tần Vạn Hào thấp giọng nói:

"Chúng ta vừa mới lấy được Hắc

Mộc Lệnh, nếu giờ mà bà gọi về

nhà ngoại để cầu cứu".

"Bà thấy người ngoài sẽ nhìn chúng

ta thế nào?"

Nghe Tần Vạn Hào nói thế, Lý Thiên

Kiêu mới bình tĩnh lại.

Bà ta không ngốc, chỉ là đám người

Lý Phong vừa nãy quá kiêu ngạo

rồi.

Lý Thiên Kiêu từ nhỏ đến lớn chưa

từng phải chịu thiệt như vậy, trong

phút chốc bà ta không khống chế

được cảm xúc của mình, lửa giận

phun trào.

Sau khi Lý Thiên Kiêu bình tĩnh lại,

bà ta nhìn chằm chằm Tần Vạn

Hào.

"Vậy giờ ông tính sao?"

"Chuyện hôm nay không thể để

người ngoài biết".

"Cho dù chúng ta muốn đối phó với

hắn thì cũng phải biết thân thế của

hắn trước đã".

"Giờ tôi sẽ lập tức cho người đi điều

tra thân thế thật sự của hắn, ngoài

ra người này không thể là người ở

đây, tốt nhất là để người nơi khác

làm".

"Người nơi khác á?"

Lý Thiên Kiêu sửng sốt.

Sau đó lập tức hỏi: "Có phải ông

chọn được người rồi không?"

Tần Vạn Hào cười nói: "Tối qua tôi

nhận được một cuộc điện thoại, có

một nhóm lính đánh thuê quốc tế

đến đây".

"Đám người nước ngoài này giết

người không chớp mắt, chỉ cần cho

tiền thì chuyện gì bọn chúng cũng

dám làm".

"Bọn chúng làm việc không sợ gì,

mà chỉ cần xong việc sẽ tự rời đi".

"Sẽ không để lại bất kì dấu vết nào,

chúng ta cũng không cần phải giải

quyết hậu quả".

Lý Thiên Kiêu vội nói: "Thế ông còn

chần chừ gì nữa? Mau gọi điện đi".

"Tôi nóng lòng lắm rồi".

"Tôi nhất định phải tận mắt trông

thấy đám vừa nãy chết trước mặt

mình thì trong lòng tôi mới dễ chịu".

Một tiếng sau.

Có hai chiếc xe Jeep dừng ở bãi đỗ

xe trong biệt thự nhà họ Tần.

Có mấy người đàn ông từ trên xe

bước xuống.

Màu da của những người này khác

nhau, đến từ các quốc gia và chủng

tộc khác nhau.

Nhưng trên người bọn chúng lại có

một điểm chung giống nhau, đó là

sự hung ác.

Mặt mày bọn chúng dữ tợn.

Trên mặt còn có vết sẹo dài, nhìn là

biết không dễ chơi rồi.

Lúc này Tần Vạn Hào và Lý Thiên

Kiêu đang đứng trên ban công.

Tần Vạn Hào chỉ tay vào gã tóc

vàng dẫn đầu ở xa nói.

"Tên thủ lĩnh là Mallory, trước đây

gã là thành viên lực lượng SEAL của

hải quân Mễ".

"Lúc Mallory ở hải quân Mễ đã đạt

được rất nhiều huy hiệu".

"Còn từng được tổng thống Mễ

khen ngợi".

"Nghe nói gã có năng lực đặc biệt,

một mình gã có thể tay không vật

nhau với gấu, thậm chí có thể lặn

dưới nước hơn mười phút".

Tần Vạn Hào hiểu rõ Mallory như

lòng bàn tay, có thể nói rõ quá khứ

của gã.

"Sau này gã phạm phải một sai lầm

nghiêm trọng nên đã bị đuổi khỏi

hải quân Mễ".

"Sau khi rời khỏi SEAL, gã liền gia

nhập đám lính đánh thuê, lang

thang khắp thế giới, vì tiền mà

chuyện gì cũng dám làm".

Lý Thiên Kiêu hỏi: "Giờ bọn bọ đến

nước ta làm gì?"

Tần Vạn Hào cười nói: "Bà còn nhớ

ông chủ Hoàng mà lúc trước tôi

nhắc đến không?"

Lý Thiên Kiêu nghĩ lại, sau đó hai

mắt trợn to.

"Ông nói ông chủ Hoàng buôn bán

đồ cổ đó hả?"

"Ừ, là ông ta".

"Ông ta chẳng phải người tầm

thường đâu. Dù không phải người

của thế gia nhưng ông ta gần như

quen biết hết các trưởng tộc ở thủ

đô và vùng lân cận đấy".

"Ông ta làm ăn với bọn họ và cả cái

tên cáo già Lý Tấn nữa".

"Gì cơ, ông ta còn làm ăn với Lý

Tấn á? Bọn họ làm về cái gì?"

Lý Thiên Kiêu ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của bà ta, Lý Tấn là

một con cáo già biết giấu nghề.

Làm chuyện gì cũng lén lén lút lút,

không bao giờ để lộ ra ngoài.

Đợi đến khi người khác biết thì ông

ta đã làm xong chuyện rồi.

Tần Vạn Hào lắc đầu.

"Tôi hỏi ông chủ Hoàng rồi, nhưng

ông ta có đạo đức nghề nghiệp".

"Cho dù có cho tiền ông ta cũng

không nói, nhưng lần này tôi nghe

phong phanh được một tin từ chỗ

ông ta".

"Hôm qua, có một nhóm chuyên gia

khảo cổ nổi tiếng thế giới đến thủ

đô, Mallory âm thầm theo chân bọn

họ đến đây".

"Ông chủ Hoàng nói, nhóm chuyên

gia khảo cổ này mà có mặt ở đâu,

thì ở đó chắc chắn có bảo tàng lớn".

Dựa vào giác quan thứ sáu trời sinh

của phụ nữ, Lý Thiên Kiêu như nhớ

ra điều gì.

Vội vàng nói với Tần Vạn Hào: "Ông

nói xem liệu bảo tàng mà bọn họ

đến có phải là bảo tàng Sấm vương

mà năm xưa Lý Mộc nhắc đến

không?"

Sấm vương tên là Lý Tự Thành.

Lý Tự Thành đứng dậy khởi nghĩa ở

những năm cuối của thời Minh.

Năm đó ông ta dẫn quân xông vào

kinh thành, cướp sạch quốc khố,

mang theo rất nhiều bảo vật.

Sau khi Lý Tự Thành thất bại, ông

ta mang theo tất cả bảo vật đã

cướp được biến mất.

Không ai biêt ông ta giấu bảo vật ở

đâu, từ trước đến nay có rất nhiều

tin đồn liên quan đến bảo tàng của

ông ta.

Có rất nhiều tin đồn nhưng không ai

tìm được.

Thực ra Lý Mộc chết không chỉ vì

chọc phải cậu ấm nhà họ Long.

Mà bởi vì trong tay anh ấy có nắm

giữ manh mối về bảo tàng Sấm

vương.

Nhưng cho dù là ai ép hỏi anh ấy

cũng không nói.

Cho dù là trưởng tộc Lý Thị ở

Trường An tự mình hỏi.

Lý Mộc cũng không lộ chút sơ hở.

Sau khi chuyện này lan truyền ra,

tất cả mọi người đều nhằm vào Lý

Mộc và gia tộc Lý Thị ở thủ đô.

Đến cuối cùng Lý Mộc không còn

cách nào khác, phải tự sát trước

mặt tất cả mọi người.

Qua bao nhiêu năm, mọi người

dường như cũng lãng quên chuyện

Lý Mộc và bảo tàng của Sấm vương

rồi.

Nhưng vì Lý Phong trở lại, giờ có rất

nhiều người đang dò hỏi chuyện

này.

Lý Phong - con út của nhà họ Lý ở

đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play