năm đó

"Có vẻ như hiện tại đã có ai đó ngã

trong vũng máu rồi".

"Chỉ không biết người ngã là đàn

ông hay đàn bà thôi?"

Viên Điền Hồng cười cười nhìn Lý

Tấn.

Ông ta muốn nhìn thấy sự tức giận,

tự trách, hay oán giận từ khuôn mặt

của Lý Tấn.

Điều kỳ lạ là ngay cả khi biết rằng

cao thủ của gia tộc Muto đã giết

chết Lý Phong hay Hứa Mộc Tình.

Thì cũng không có biểu hiện gì trên

khuôn mặt của Lý Tấn.

"Lý Tấn, ông không muốn nói gì

sao?"

"Đã nhiều năm như vậy rồi mà ông

chả thay đổi gì cả?"

"Nhớ lại năm đó, con trai lớn chết

trước mặt ông".

"Ông cũng giống hệt như bây giờ, .

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||

chả có biểu cảm mẹ gì!"

Viên Điền Hồng càng nói càng đắc

ý, niềm vui trong lồng ngực càng

dâng trào.

Ông ta cười lớn.

"Hahahaha!"

"Ông vẫn vô dụng như trước nhỉ!"

Ngay khi Viên Điền Hồng cười ngày

càng lớn hơn.

Đột nhiên!

Một tia đỏ!

Phi đến từ sườn núi phía trước!

"Vù!"

Tia sáng đỏ này đã đâm thẳng vào

mui chiếc xe sang Rolls-Royce với

tốc độ không thể nhìn thấy bằng

mắt thường!

"Keng!"

Sau đó là một âm thanh inh tai

nhức óc.

Viên Điền Hồng ngạc nhiên phát

hiện ra. Một lưỡi kiếm mắc kẹt

trong mui xe sang Rolls-Royce!

Mà lưỡi kiếm này lại có màu đỏ như

máu!

Viên Điền Hồng thỉnh thoảng lại lấy

thanh Muramasa ra khỏi phòng

chứa đồ.

Vừa lau chùi vừa ngắm nghía.

Mặc dù ông ta đã giao thanh kiếm

này vào tay Muto Yutaro.

Nhưng Viên Điền Hồng cũng sẽ

không để Muto Yutaro sống sót cầm

kiếm rời khỏi thủ đô.

Sát thủ của ông ta đã được sắp xếp

bên cạnh Muto Yutaro từ lâu rồi.

Ông ta sẽ gán cái chết của Muto

Yutaro cho nhà họ Lý.

Bằng cách này, gia tộc Muto chắc

chắn sẽ trả thù cho Muto Yutaro

bằng cách dẫn người đi tìm Lý Tấn

tính sổ!

Viên Điền Hồng rất quen thuộc với

thanh kiếm Muramasa.

Nhìn thoáng qua, ông ta đã nhận ra

nửa lưỡi kiếm này là kiếm

Muramasa!

"Chuyện gì đã xảy ra vậy!?"

Viên Điền Hồng bật dậy ngay lập

tức.

Ông ta nhìn xung quanh.

Vì quá kinh hoàng, toàn bộ khuôn

mặt của ông ta méo xệch đi!

Sao thanh Muramasa lại gãy như

thế này!?

Đó là kiếm Muramasa đấy!

Đó là bảo vật đã tồn tại trên thế

gian này hàng trăm năm!

Nó cắt sắt như cắt bùn!

Chém tóc tóc bay!

Viên Điền Hồng đã thử nghiệm rất

nhiều trên thanh kiếm này.

Thanh kiếm Muramasa là một thanh

kiếm có thể cắt cả một miếng gang!

Sao lại bị gãy thế này?

Và tại sao thanh Muramasa gãy lại

bay đến đây!?

Đầu óc ông ta tràn ngập bởi các suy

nghĩ.

Viên Điền Hồng hoảng sợ.

Ông ta có thể không hoảng sợ được

chắc?

Bởi vì thanh kiếm này không phải

của ông ta!

Ông ta chỉ là người giữ thanh kiếm

thôi.

Và vài ngày nữa, chủ nhân thực sự

của thanh kiếm sẽ đến thủ đô.

Mang nó đi.

Chủ nhân thực sự của thanh kiếm

này là người Viên Điền Hồng dù thế

nào cũng không dám đắc tội!

Viên Điền Hồng đột nhiên trở nên

rất bối rối, quay người lao thẳng về

phía làng Ngưu Gia.

Nhưng ông ta chỉ mới lao đi được

hơn mười mét.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua

trước mặt, Lý Tấn trong nháy mắt

đã đứng trước mặt Viên Điền Hồng.

Lúc này, Lý Tấn nở một nụ cười

rạng rỡ.

"Ông Viên, mười năm nay tôi hiếm

lắm mới có cơ hội ra ngoài".

"Lâu lắm mới ra ngoài du ngoạn,

chúng ta gặp được nhau thế này

quả là có duyên!"

"Thời tiết cũng đẹp, sao chúng ta

không tìm một chỗ ngồi tán gẫu,

nói chuyện phiếm nhỉ?"

Viên Điền Hồng nhìn Lý Tấn như

thiêu đốt.

Bây giờ ông ta nóng lòng muốn

xông lên chém Lý Tấn thành nhiều

mảnh!

Tuy nhiên, Viên Điền Hồng là một

trong số ít người ở thủ đô biết rằng

Lý Tấn thực sự có tài.

Ông ta không dám động vào.

Nếu ông ta dám ra tay, ông ta đã ra

tay với nhà họ Lý từ hơn mười năm

trước rồi.

Ông ta sẽ không chịu đựng cho đến

bây giờ đâu!

Lý Tấn đã là một cao thủ cấp

‘vương’ từ hơn hai mươi năm trước

rồi.

Những năm qua, ông ta không bước

ra khỏi nhà.

Chưa nói đến việc nhìn thấy thực

lực thực sự của ông ta.

Không ai biết Lý Tấn hiện đã đạt

đến cấp nào rồi.

Ông ta mạnh ra sao!

Đặc biệt là vào lúc này, nhưng khi

Viên Điền Hồng và Lý Tấn đang

đứng đối mặt với nhau.

Ông ta có thể cảm nhận rõ ràng

trên cơ thể của Lý Tấn, có một

luồng khí tức mà Viên Điền Hồng

chưa từng thấy!

Trong đó còn có chút sát khí!

Viên Điền Hồng nhìn chằm chằm Lý

Tấn, lạnh lùng nói.

"Lý Tấn, nếu tôi là ông, thì giờ tôi

sẽ chạy lên núi bảo vệ con trai rồi".

"Cậu chủ của gia tộc Muto ở bên

cạnh, cùng hơn chục vị cao thủ cấp

đại tông sư".

"Tôi biết, nhà họ Lý các ông đã sắp

xếp một vị cao thủ cấp ‘vương’ bên

cạnh con trai ông".

"Nhưng chắc ông không biết tại sao

nhà Muto không sắp xếp một cao

thủ cùng cấp để bảo vệ người thừa

kế tương lai của họ đâu nhỉ?"

"Nếu bây giờ không đi, chút nữa cơ

thể con trai ông sẽ lạnh đấy".

Lý Tấn cười nhẹ.

Nhìn Viên Điền Hồng.

Lý Tấn lúc này lấy ra một bao thuốc

lá trong túi ra.

Khi ông ta rút một điếu thuốc ra, mí

mắt của Viên Điền Hồng đột nhiên

giật giật.

Lý Lâm vội vàng đến châm thuốc

cho Lý Tấn một cách kính cẩn.

Bất cứ ai quen với Lý Tấn đều biết

rằng Lý Tấn có một thói quen.

Đây là một thói quen đã có từ khi

ông ta hai mươi tuổi.

Khi ông ta châm một điếu thuốc, có

nghĩa là ai đó sẽ chết.

Lý Tấn sẽ đích thân tiễn người này

xuống địa ngục!

Nhìn Lý Tấn nhả khói.

Nhìn làn khói trắng cuộn tròn.

Trái tim Viên Điền Hồng trùng

xuống.

"Lý Tấn, có vẻ như ông định một

phen sống mái với tôi hôm nay nhỉ".

Lý Tấn vội xua tay.

"Đừng hiểu lầm tôi".

"Hôm nay tôi hút điếu thuốc này,

không phải vì muốn giết người".

"Là bởi vì giờ tôi thấy thoải mái, ông

sẽ không hiểu hôm nay sao con trai

tôi lại ở đây đâu?"

"Ông chỉ cần biết, từ đầu đến cuối

tôi chưa từng cử người nào gọi là

cao thủ đi theo bảo vệ con trai tôi

cả".

"Nó đã từ mặt tôi lâu rồi, nên càng

chả có chuyện tôi cử một cao thủ

cấp ‘vương’ đi theo bảo vệ nó đâu".

Lời nói của Lý Tấn rất thản nhiên.

Giống như trò chuyện với người bạn

cũ.

"Ngoài ra, còn một điều nữa tôi phải

nói rõ".

"Tập đoàn ở Đông Hải thuộc về ông

bà thông gia không liên quan gì đến

tôi cả".

"Tất cả gia tộc nhà họ Lý chúng tôi

đều ở thủ đô, bao năm qua gia tộc

chúng tôi không có ý định mở rộng

ra bên ngoài".

"Tất cả đều yên vị sống qua ngày".

Không thể nào!

Viên Điền Hồng không tin điều đó.

Có chết cũng không tin.

"Ông điêu tôi!"

"Nếu nhà họ Lý của ông không phái

ai đến Đông Hải, tại sao tất cả

người của tôi lại chết ở đó!?"

"Nếu bây giờ không có cao thủ cấp

vương bảo vệ con trai của ông".

"Với thực lực cấp đại tông sư của

đứa con trai rác rưởi của ông, làm

sao nó có thể chống lại được Muto

Yutaro!?"

Lý Tấn hít một hơi sâu và từ từ nhả

khói ra.

Ông ta thản nhiên nhìn Viên Điền

Hồng.

"Ai nói thực lực con trai tôi chỉ đến

cấp đại tông sư?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play