phải kẻ thù
Những người khác có thể không
biết.
Những chiêu thức được tập đoàn
Lăng Tiêu sử dụng để đối phó với
kẻ thù trên thương trường.
70 % đến từ bàn tay của Raven!
Raven là vũ khí bí mật của tập đoàn
Lăng Tiêu.
Có thể nói, nếu không có Lý Phong
ở bên, Hứa Mộc Tình nghĩ rằng cô
không thể khống chế được Raven!
Sau đó Raven đưa một tờ giấy cho
Hứa Mộc Tình.
Sau khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy
mảnh giấy này, trên mặt hiện lên vẻ
kinh hãi.
Cô đột ngột nhìn lên.
"Đây là gì?"
"Ông chủ nói rằng Viên Lịch Hành
sẽ cử một cao thủ tình trường đẹp
trai trắng trẻo đến tiếp cận Trương
Hiểu Bình".
"Ông chủ đã đưa ra dự đoán về
hành động của người này".
"Tôi đã tổng hợp lại những gì ông
chủ nói".
"Biến nó thành một cái bảng biểu".
"Nếu giám đốc có hứng thú".
"Thì có thể theo thời gian và địa
điểm ghi trên bảng biểu này, mang
theo ống nhòm rồi đi hóng drama
cũng được".
Hứa Mộc Tình nhìn Raven, nhưng
vào lúc này, Hứa Mộc Tình chỉ có
một suy nghĩ trong đầu.
Thật may là cô ấy không phải là kẻ
thù của cô.
Thật may là có Lý Phong ở bên
cạnh!
...
Buổi tối, Hứa Mộc Tình gọi một ly cà
phê, ngồi ở góc quán cà phê.
Sau khi ngồi xuống, cô cứ nhìn
đồng hồ.
Đồng hồ của Hứa Mộc Tình không
phải là một thương hiệu nổi tiếng.
Đây là một chiếc đồng hồ rất bình
thường mà cô mua khi còn học đại
học.
Giá chỉ hai ba trăm tệ.
Trong những năm qua, chiếc đồng
hồ vẫn chạy trên cổ tay cô không
ngừng nghỉ, thời gian vẫn luôn
chính xác.
Bởi vì lời tiên đoán của Lý Phong về
người đàn ông quá chính xác.
Hứa Mộc Tình không thể nhịn nổi tò
mò, vì vậy cô đã dựa theo bảng
biểu mà Raven đưa ra.
Buổi tối ngồi ở góc quán cà phê,
chờ Trương Hiểu Bình xuất hiện.
Như đã nêu trên bảng biểu, một lúc
sau Trương Hiểu Bình thật sự đã
xách cặp bước vào.
Trương Hiểu Bình gọi một tách cà
phê và một món tráng miệng như
thường lệ.
Sau đó bật máy tính và tiếp tục làm
việc.
Thấy vậy, Hứa Mộc Tình trong lòng
khẽ thở dài.
Trương Hiểu Bình cho đến giờ vẫn
chưa thể thoát ra khỏi cái bóng quá
lớn của bạn trai.
Cô ấy dành hết thời gian cho công
việc.
Dù Hứa Mộc Tình có thuyết phục cô
ấy thế nào, cô ấy cũng chỉ đồng ý
ngoài mặt.
Một khi rời khỏi tầm mắt của Hứa
Mộc Tình, cô ấy vẫn chỉ lao đầu vào
công việc.
Có lẽ với cô ấy, chỉ có công việc mới
có thể quên đi nỗi đau.
Nhìn thấy Trương Hiểu Bình đang
nghiêm túc xử lý tài liệu ở đó, ánh
mắt Hứa Mộc Tình không ngừng
đảo quanh.
Từ lúc ngồi xuống, Hứa Mộc Tình
đã chú ý đến những người xung
quanh.
Bởi vì, trên mảnh giấy mà Raven
đưa, không có bất kỳ dấu hiệu nào
cho thấy người được Viên Lịch Hành
phái tới sẽ xuất hiện theo cách nào?
Cho nên Hứa Mộc Tình lúc này cũng
rất tò mò, người đàn ông đó chính
xác là như thế nào?
Tiếp theo sẽ tiếp cận Trương Hiểu
Bình như thế nào?
Ngay lúc Hứa Mộc Tình đang tập
trung quan sát, một bóng người đột
nhiên tiến đến sau lưng cô.
Đến bên cạnh Hứa Mộc Tình thì
thào nói: "Cô gì ơi, có cần thêm
nước không?"
Khi giọng nói phát ra, Hứa Mộc Tình
không khỏi sửng sốt.
Cô đột nhiên quay đầu lại, phát hiện
Lý Phong đang đứng nhìn cô cười
cười.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng kéo Lý
Phong đến vị trí bên cạnh mình và
hỏi anh: "Sao anh lại ở đây?"
Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình nở nụ
cười: "Anh luôn trong tim em mà,
em nghĩ gì anh lại không biết sao?"
"Trước mặt em anh lúc nào cũng tỏ
ra ngây thơ vô tội nhỉ".
Hứa Mộc Tình tức giận nói với Lý
Phong.
Cô như thể đã nghĩ ra điều gì đó,
đột nhiên hỏi Lý Phong: "Mà này,
làm sao anh biết được người do
Viên Lịch Hành phái tới sẽ gặp Hiểu
Bình ở một quán cà phê?"
Lý Phong nở nụ cười, chớp mắt nhìn
Hứa Mộc Tình, lưu manh nói: "Nếu
em ghé sát tai qua đây thì anh sẽ
nói cho em biết".
Mối quan hệ giữa Lý Phong và Hứa
Mộc Tình đã thân thiết từ lâu.
Nhưng dù trong dịp nào đi chăng
nữa, Lý Phong cũng sẽ luôn tìm mọi
cách để gạ gẫm Hứa Mộc Tình.
Trước mặt Lý Phong, Hứa Mộc Tình
không có bất kì cơ hội nào để phản
đòn, vừa tức vừa buồn cười.
Theo lời Lý Phong nói, cô chậm rãi
ghé đôi tai thanh tú lại gần.
Ngay khi Hứa Mộc Tình vừa áp vào,
hơi thở thiêu đốt của Lý Phong đã
phả vào tai cô.
"Bởi vì ý!"
"Trương Hiểu Bình bình thường
ngoài công việc ra"
"Thì chỉ có công việc thôi".
"Hết giờ làm, cô ấy hoặc đi dạo ở
công viên hoặc ngồi trong quán cà
phê để tiếp tục làm việc".
Lý Phong cố ý nói rất chậm, chậm
đến mức từng chữ như lửa đốt đôi
tai vốn đã nóng của Hứa Mộc Tình.
Lúc này, một nhân viên phục vụ
nam đi tới.
Hứa Mộc Tình không mặt dày như
Lý Phong, cô vội vàng dựng thẳng
người.
Và yêu cầu người phục vụ cho hai
tách cà phê.
Khi người phục vụ rời đi, Lý Phong
cười hỏi Hứa Mộc Tình: "Nam nhân
viên này vừa rồi thế nào?"
Hứa Mộc Tình nhất thời không phản
ứng kịp: "Thế nào là sao?"
"Ý anh là, người phục vụ đó trông
như thế nào?"
Hứa Mộc Tình chớp chớp đôi mi
thanh mảnh, thành thật mà nói,
trong mắt cô chỉ có Lý Phong.
Ngoại trừ Lý Phong, cô thật sự chưa
từng quan sát người đàn ông nào
khác.
Vì vậy Hứa Mộc Tình quay lại nhìn
nam nhân viên phục vụ đã đi xa.
Nam nhân viên phục vụ đi thẳng ra
phía sau quầy bar, bắt đầu pha cà
phê thủ công.
Tất cả cà phê trong quán này đều
được làm thủ công.
Hứa Mộc Tình nhận thấy nam phục
vụ pha cà phê rất điêu luyện.
Những người đến đây uống cà phê
đều rất hài lòng với ly cà phê anh ta
pha.
Nhưng khi nhân viên phục vụ mang
cà phê lại cho Hứa Mộc Tình và Lý
Phong.
Anh ta chỉ nói vài câu, sau đó quay
người rời đi.
Hứa Mộc Tình nói: "Người này trông
khá đàng hoàng".
Lý Phong cười nói: "Em quan sát
tiếp đi rồi biết".
Nếu Hứa Mộc Tình không quan sát
kỹ nam phục vụ đó, cô nhất định sẽ
giữ nguyên ấn tượng vừa rồi.
Nhưng khi Hứa Mộc Tình bắt đầu bí
mật quan sát nam phục vụ này.
Cô thấy rằng người này hành động
không nhất quán!
Hơn nữa, những gì anh ta làm cũng
giống như đang diễn vậy.
Và vở kịch này là để cho Trương
Hiểu Bình xem!
Lúc này Hứa Mộc Tình mới hiểu
được.
Hóa ra nam nhân viên phục vụ này
được Viên Lịch Hành thuê để đối
phó với Trương Hiểu Bình!
"Không ngờ Viên Lịch Hành lại xảo
quyệt như vậy".
"Em cứ nghĩ rằng anh ta sẽ phái
một gã xinh xẻo trắng trẻo đến cơ".
Lý Phong cười nói: "Kẻ gian xảo còn
chưa tới đâu".
"Chúng ta cừ từ từ mà xem, như
thể chúng ta đang xem một vở kịch
vậy".
Khi Lý Phong nói câu này, anh thấy
Hứa Mộc Tình đã nhìn chằm chằm
vào mình liền không nhịn được hỏi:
"Sao vậy?"
Hứa Mộc Tình nói.
"Em nghĩ người xảo quyệt nhất
chính là anh".
"He he, cảm ơn vì lời khen".
Tới giờ ăn tối, Trương Hiểu Bình rời
quán cà phê, đi về phía căn hộ mà
công ty thuê chung.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình đi theo
sau cô ấy một khoảng cách nhất
định.
Khi nhìn thấy Trương Hiểu Bình
vòng qua góc phố, Lý Phong nói.
“Vào khoảng thời gian này, sẽ có
người đi xe điện đến”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT