giận

Bình thường, Hứa Mộc Tình là một

người rất biết cách nói chuyện.

Cô hiền lành tốt bụng, tính tình hoạt

bát nên khiến mọi người đều muốn

gần gũi thân thiết với cô.

Hứa Mộc Tình rất ít khi tức giận.

Khuôn mặt thanh tú của cô luôn

mang theo nụ cười trong trẻo như

làn gió xuân.

Tuy nhiên, lúc này Hứa Mộc Tình

khẽ nhíu mày, trong đôi mắt hiện

lên một tia giận dữ.

Cô rất tức giận.

Người khác nói cô thế nào cũng

được, nhưng tuyệt đối không được

động đến chồng cô!

Hứa Mộc Tình, người thường ngày

vẫn luôn đối xử dịu dàng với mọi

người, lúc này cô nhìn chằm chằm

hắn ta bằng đôi mắt sáng như ngọc

của mình.

“Chồng tôi ăn mặc luộm thuộm thì

có liên quan gì đến anh?”

“Nếu như anh thấy gai mắt, thì anh

đừng nhìn chồng tôi nữa, anh đi

nhìn người khác đi?”

Tống Giang Thu sững sờ.

Hắn ta nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh

mắt không thể nào tin được.

Hắn ta không hiểu.

Không hiểu tại sao Hứa Mộc Tình lại

có thể bày ra dáng vẻ như vậy khi

gặp một người đàn ông xuất chúng

như hắn ta.

Khi Tống Giang Thu đi tới, trong

đầu hắn ta đã hiện lên vô số cảnh

tượng.

Hắn ta tưởng tượng khi Hứa Mộc

Tình nhìn thấy mình, hai mắt cô sẽ

sáng rực lên.

Sau đó, giống như những người phụ

nữ ở bên cạnh, thể hiện ánh mắt

ngưỡng mộ, thậm chí là mê muội

hắn ta.

Nhưng hắn ta không nhìn thấy ánh

mắt này của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình đang tức giận.

Sự tức giận của cô khiến Lý Phong

đang đứng bên cạnh mỉm cười.

Cô vẫn giống như khi còn bé, đứng

trước mặt anh, chặn con chó hung

dữ trước mặt anh lại.

Chỉ là, bây giờ con chó dại năm đó

đã trở thành một thằng cậu ấm tự

cao tự đại.

“Cô này, xin cô đừng tức giận”.

Mặc dù trong lòng đã bừng lên

ngọn lửa.

Nhưng gương mặt Tống Giang Thu

vẫn thể hiện phong thái lịch lãm của

cậu chủ nhà danh gia vọng tộc.

Hắn ta cười.

Vẻ ngoài sang trọng.

Đẹp trai ngời ngời.

Phong độ lịch lãm.

Có rất nhiều phụ nữ ở bên cạnh, tất

cả đều mê mệt dáng vẻ đó của

Tống Giang Thu.

Bọn họ không ngừng giữ chặt tim

mình, bày ra bộ dạng hận không

thể lập tức lao ra đó, dâng hiến

toàn bộ cơ thể cho Tống Giang Thu.

“Chuyện không phải như cô nghĩ

đâu, ý tôi là nói, dù sao thì đây

cũng là một bữa tiệc từ thiện cao

cấp”.

“Người đàn ông bên cạnh cô ăn

mặc quá giản dị”.

“Việc này không chỉ gây khó xử cho

bản thân anh ta mà còn gây khó xử

cho tất cả mọi người đến tham gia

bữa tiệc này”.

“Nếu như người đàn ông bên cạnh

cô không có một bộ vest phù hợp”.

“Bây giờ tôi có thể bảo người đi tìm

cho anh ta một bộ để anh ta thay”.

Ngay khi Tống Giang Thu nói xong

điều này, ở bên cạnh có rất nhiều

người bắt đầu khen ngợi anh ta.

“Cậu Tống ngầu thật ấy!”

“Chồng tôi bằng một nửa anh ấy thì

có phải tốt không”.

“Oa, đúng là cậu chủ của thế gia

nổi tiếng, nói chuyện dễ nghe thế

chứ lại!”

“Nhất định chúng ta phải tiếp xúc . Ngôn Tình Hay

với anh ấy nhiều hơn nữa, nếu như

chúng ta có thể học hỏi được điều

gì từ anh ấy thì sẽ rất có lợi cho

việc kinh doanh của chúng ta sau

này”.

Hứa Mộc Tình không nhận ‘ý tốt’

của Tống Giang Thu.

“Anh Tống này, hôm nay là bữa tiệc

từ thiện, không phải bữa tiệc của

giới thượng lưu”.

“Khi ban tổ chức mời chúng tôi đến

tham dự, bọn họ không hề yêu cầu

phải mặc quần áo như thế nào?”

“Hơn nữa, chẳng phải tốt hơn nếu

như anh tặng bộ vest trị giá ba trăm

nghìn đó của mình cho những người

có nhu cầu sao?”

Nụ cười rạng rỡ trên mặt Tống

Giang Thu trở nên cứng ngắc.

Trong tay áo, hắn ta đã nắm chặt

tay từ lâu!

Con quỷ cái!

Cậu chủ đây đã nể mặt cô lắm rồi,

cô lại không biết điều!

Cô đợi đấy cho tôi!

Bây giờ tài xế vẫn chưa tới, chờ lát

nữa bắt cô bò lên giường, tôi sẽ cho

cô nếm thử sự lợi hại của tôi.

Trong lòng nghĩ như vậy, Tống

Giang Thu lập tức liếc nhìn MC bữa

tiệc.

Bữa tiệc tối nay thật ra là do Tống

Giang Thu đặc biệt tổ chức.

Mục đích rất rõ ràng, chính là bắt

Hứa Mộc Tình bò lên giường của

hắn ta!

Vì vậy, Tống Giang Thu đã gọi sẵn

vài tên đàn em.

Chiêu này không được, vậy thì nhất

định phải dùng chiêu thứ hai!

MC nhận được tín hiệu của Tống

Giang Thu, lập tức ho nhẹ một

tiếng.

Sau đó, hắn bước tới, nói với Hứa

Mộc Tình: “Xin hỏi, cô là giám đốc

của tập đoàn Lăng Tiêu, cô Hứa

Mộc Tình đúng không?”

Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu: “Đúng

là tôi”.

“Chuyện là như thế này”.

“Thật ra hôm nay, ban tổ chức

chúng tôi chỉ mời duy nhất giám

đốc Hứa đây thôi”.

“Không hề mời người đàn ông đứng

bên cạnh cô”.

“Vì vậy chúng tôi có thể mời anh

này ra ngoài, đứng đợi cô ở bãi đỗ

xe dưới lầu được không?”

“Cô phải biết rằng, bữa tiệc từ thiện

tối nay của chúng tôi là một bữa

tiệc có quy cũ rất rõ ràng”.

“Hơn nữa, tối nay, tất cả những ai

tham gia bữa tiệc đều sẽ quyên góp

tấm lòng của mình cho người dân ở

những vùng nghèo khó”.

“Số tiền quyên góp của mỗi người ít

nhất cũng là năm trăm nghìn”.

Hứa Mộc Tình đối mặt với MC, ánh

mắt như thiêu đốt.

“Anh cảm thấy tập đoàn Lăng Tiêu

của chúng tôi không bỏ ra được số

tiền đó sao?”

Ngay khi Hứa Mộc Tình nói xong

câu này, một người phụ nữ đứng

bên cạnh cười chế nhạo.

“Tập đoàn Lăng Tiêu nào cơ, chưa

từng nghe qua”.

“Ôi giời! Mấy năm nay, đám người

nhỏ bé xuất thân từ nơi khỉ ho cò

gáy suốt ngày tự xưng cái công ty

rẻ rách của mình thành tập đoàn rồi

cơ đấy”.

“Thật ra chỉ một cái xưởng gia đình

không hơn không kém”.

“Ha ha ha ha!’

Cười nhạo.

Không coi ai ra gì.

Đám người này, kẻ nào kẻ nấy cũng

kiêu căng ngạo mạn.

Dương dương tự đắc.

Ánh mắt bọn họ nhìn Hứa Mộc Tình

đầy khinh bỉ và coi thường.

Trong mắt bọn họ, chỉ cần đến từ

nơi ở bên ngoài thủ đô, đều là

những người thấp kém hơn bọn họ.

Lúc này, bên cạnh có một người

đàn ông tai to mặt lớn, đột nhiên

cười nói.

“Người đẹp à, nếu không bỏ ra

được năm trăm nghìn, có thể mượn

tôi này”.

“Tôi không tính lãi đâu, chỉ cần tối

nay cô cùng tôi về nhà là được”.

“Biệt thự của tôi to lắm, giường

cũng to lắm đấy”.

“Xoẹt!”

Đột nhiên Lý Phong nhanh chóng

tiếp cận, trực tiếp đứng trước mặt

gã mập.

“Sao nào? Thằng nhãi này còn

muốn ra tay đánh người à?”

Gã mập thở phì phò, hai mắt trợn

ngược lên.

“Bốp!”

Âm thanh cái tát vang vọng khắp

sảnh tiệc.

Lý Phong tát một cái.

Cơ thể hơn một trăm kg của ông ta

lập tức bay lên.

Ông ta bay qua đầu mọi người, đập

mạnh vào bức tường bên cạnh.

Một người đàn ông ở bên cạnh lập

tức đỡ gã mập đó đứng dậy.

Ông ta run rẩy chỉ vào người Lý

Phong chửi bới.

“Mẹ thằng chó này dám đánh tao!

Giỏi! Giỏi lắm!”

“Mày chết chắc rồi, mẹ nhà mày

chết chắc rồi!”

Tống Giang Thu lập tức nhân cơ

hôi, nháy mắt với MC đang đứng

gần đó.

MC lập tức hét lớn: “Bảo vệ đâu!

Lập tức đuổi kẻ hung ác này ra

ngoài cho tôi!”

Hơn chục nhân viên bảo vệ đã chờ

sẵn ở ngoài cửa từ lâu lập tức xông

vào.

Lúc những tên bảo vệ này lao về

phía Lý Phong.

Cánh cửa của phòng riêng bên cạnh

sảnh tiệc mở ra.

“Ai dám ra tay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play