"Ông ấy là bố tao, tao là con trai ông ấy".
"Đây vốn là nhà của tao".
"Tao chỉ bán nó sớm hơn chút thôi".
Tiết Đại Bảo lập tức bước lên định nắm lấy cánh tay Tiết Thanh Sơn.
Nhưng tay hắn vừa mới giơ ra đã bị Lý Phong đánh văng ra.
Tiết Đại Bảo bị đau, lập tức nhảy vọt lên, chỉ thẳng tay vào Lý Phong chửi bới.
"Mẹ nó, thằng chó ở đâu đến? Việc nhà tao cần mày lo chắc?"
Vẻ mặt Lý Phong ngày càng lạnh lùng.
Ngay khi anh định ra tay, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói trong trẻo của Hứa Mộc Tình.
"Chuyện nhà anh đương nhiên chúng tôi sẽ không xen vào".
"Nhưng hai tiếng trước Tiết Thanh Sơn đã được công ty chúng tôi tuyển làm người quản lý cho nông trại rau này rồi".
"Giờ ông ấy là nhân viên công ty chúng tôi".
"Công ty chúng tôi chắc chắn sẽ không để người khác bắt nạt nhân viên của mình".
Hứa Mộc Tình đứng cạnh Lý Phong, đôi mắt như viên đá quý của cô lộ ra sự nghiêm túc.
Lúc này, sự sắc bén của giám đốc tập đoàn được cô thể hiện cực kì nhuần nhuyễn.
"Lằng nhằng cái gì!"
"Ông đây chả quan tâm đến công ty cái gì".
"Ông ấy là bố tao, giờ tao muốn ông ấy đi thì ông ấy phải đi với tao".
Nói xong Tiết Đại Bảo lại lao lên.
"Bốp!"
Ngay lúc này.
Bỗng một bàn tay giơ lên, tát mạnh vào mặt Tiết Đại Bảo.
Không phải Lý Phong đánh, càng không phải là Hứa Mộc Tình.
Mà là Tiết Thanh Sơn đang giận điên người.
Hai mắt ông ấy trợn to.
Vẻ mặt thất vọng.
Ông ấy giơ tay chỉ thẳng vào Tiết Đại Bảo.
"Mày cút đi cho tao".
"Từ giờ mày cút đi, coi như tao không sinh ra mày".
"Cút ngay cho tao".
Tiết Đại Bảo hung dữ nói: "Được! Đây là ông nói đấy nhé".
Tiết Đại Bảo nói với đám người đang đứng vây xem.
"Các ông các bà nghe thấy rồi đấy".
"Đấy là ông ấy nói, từ giờ tôi không phải con ông ấy nữa".
"Tôi cũng không phải nuôi ông ấy nữa".
"Ông ấy có chết già ở đây thì mọi người cũng đừng có điện cho tôi".
Nói xong Tiết Đại Bảo xoay người đi đến chiếc xe hơn trăm nghìn tệ nhập khẩu từ Đảo Quốc.
Xe vừa nổ máy, hắn cũng không quay đầu lại, nhanh chóng lái đi.
Thấy mọi chuyện bế tắc như vậy, Tiết Đại Bàn cười nói với Tiết Thanh Sơn.
"Chú à, tuy nhà này cháu mua rồi nhưng hai ngày này chú cứ ở đây đi".
"Đợi khi nào chú thấy ổn thỏa rồi, muốn chuyển đi thì bảo với cháu một câu, giờ cháu về trước đây".
"Đợi đã!"
Vừa nghe Lý Phong nói, Tiết Đại Bàn đột nhiên rụt cổ lại.
Thực ra vừa nãy Tiết Đại Bàn đã nhận ra Lý Phong.
Tiết Đại Bàn bươn trải ngoài xã hội bao nhiêu năm nhưng lần đầu tiên thấy có người một phát đá bay cái xe sang nhập khẩu nặng mấy tấn.
Vừa nãy ông ta sợ Lý Phong lao lên đánh.
Giờ Tiết Đại Bảo đi rồi, ông ta cũng không dám ở đây nữa.
Dù sao nhà cũng sang tên đổi chủ rồi, ông ta không lo.
Suy cho cùng ở làng Hoa Khê này Tiết Đại Bàn cũng là người phất nhất.
Ngày thường đi đường ông ta lúc nào cũng vênh váo.
Lúc đó, tất cả mọi người đều phải nhường đường cho ông ta.
Nhưng giờ mọi người được một phen trố mắt.
Tiết Đại Bàn ngày thường vênh váo, không coi ai là gì là thế, giờ lại ngoan như cún đứng trước mặt mấy người trong thôn.
Tiết Đại Bàn cười hì hì với Lý Phong: "Anh, lâu rồi mới gặp anh".
Lý Phong chả thèm dây dưa với ông ta, anh nói.
"Đọc số tài khoản cho tôi".
Tiết Đại Bàn không biết Lý Phong muốn tài khoản của ông ta làm gì.
Nhưng vẫn thành thật đọc một số tài khoản ngân hàng ra.
Sau đó điện thoại của ông ta nhanh chóng có tin nhắn.
Lúc đọc được nội dung tin nhắn, hai mắt ông ta trợn to.
Bởi vì tài khoản của ông ta vừa được chuyển vào một trăm nghìn tệ.
"Vừa nãy Tiết Đại Bảo bán căn nhà này với giá tám mươi nghìn tệ".
"Giờ tôi mua lại nó với giá một trăm nghìn tệ".
Lý Phong nhìn chằm chằm Tiết Đại Bàn nói: "Ông có ý kiến gì không?"
"Không có, không có".
"Chắc chắn là không rồi".
Tiết Đại Bàn lắc đầu lia lịa.
"Anh à, anh muốn mua nhà thì cứ nói sớm".
"Tôi giới thiệu cho anh nơi tốt hơn".
Lúc Tiết Đại Bàn không ngừng quấn quýt, nịnh nọt Lý Phong, Hứa Mộc Tình nhớ ra một chuyện.
Cô ấy nói với Tiết Đại Bàn: "Ông là người làng này hả?"
"Chị dâu à, tôi ở làng bên cạnh".
Trong mắt ai thì Hứa Mộc Tình cũng là một người đẹp hàng thật giá thật.
Nhưng từ lúc Tiết Đại Bàn thấy năng lực của Lý Phong, ông ta không có gan liếc nhìn Hứa Mộc Tình nữa.
Ông ta hơi cúi đầu, tránh nhìn thẳng vào Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình nói: "Tôi định coi làng Hoa Khê là trung tâm, xây dựng một nông trại trồng rau ở đây".
"Nếu ông đã là người ở đây thì làm phiền giúp chúng tôi chút, tạo mối quan hệ với mọi người trong làng".
Tiết Đại Bàn sững người.
Hai mắt ông ta xoay tròn.
Tuy Tiết Đại Bàn chỉ học hết cấp hai nhưng đầu óc rất khôn khéo.
Biết nắm bắt thời cơ, chộp lấy trọng điểm.
Tiết Đại Bàn dè dặt hỏi Hứa Mộc Tình.
"Chị dâu này, xây một cái nông trại rau thì cần khoảng bao nhiêu tiền?"
"Giao thông ở chỗ chúng tôi không thuận tiện, xây dựng nông trại ở đây có phải không ổn lắm không?"
Hứa Mộc Tình cười nói: "Vị trí ở đây rất tốt, về phần giao thông ông không cần lo, chúng tôi sẽ tự giải quyết".
"Bởi vì chúng tôi không phải người ở đây, nếu làm việc thì vẫn cần các ông giúp đỡ".
"Vâng ạ, vâng ạ".
Tiết Đại Bàn lại hỏi: "Không biết công ty của chị dâu tên là gì thế?"
Hứa Mộc Tình chưa kịp nói, Hứa Hạo Nhiên đã bước đến.
Vỗ lên vai Tiết Đại Bàn mấy cái.
"Hỏi nhiều thế làm gì, chị tôi bảo ông làm thì ông cứ làm đi".
"Nhưng nếu ông đã hỏi thì tôi mủi lòng nói cho ông biết".
"Đã từng nghe về tập đoàn Lăng Tiêu chưa?"
"Chị tôi là giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu, còn bố tôi là chủ tịch".
Tập đoàn Lăng Tiêu là một cái tên xa lạ đối với những người ở thủ đô.
Chưa nghe qua cũng bình thường thôi, nhưng Tiết Đại Bàn ngoài mở quán ăn còn mở thêm một công ty vận chuyển.
Công ty vận chuyển của ông ta thường xuyên đi đi về về giữa thủ đô và Thiên Môn.
Những chuyện xảy ra ở Thiên Môn ông ta cũng biết được một ít.
Vừa nghe đến tập đoàn Lăng Tiêu, ông ta vỗ đét một cái vào đùi.
"Ôi mẹ ơi!"
"Cái mắt chó này của tôi thế mà lại không nhận ra giám đốc Hứa".
"Thời gian gần đây cả thành Thiên Môn đều nói giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu đẹp như tiên giáng trần".
"Giờ mới được gặp, tôi thấy đúng là có tiếng mà không có miếng".
Tiết Đại Bàn vừa nói ra mấy lời này.
Hứa Hạo Nhiên đã nắm chặt tay định đánh người.
"Ông nói cái gì cơ?"
Lý Phong nhếch miệng cười nói: "Đừng nóng, để ông ta nói hết".
Tiết Đại Bàn cười hi hi nói.
"Ý tôi là, chị dâu vốn là tiên giáng trần mà, chị ấy chẳng khác gì tiên trên trời cả".
"Cũng chỉ có người oai phong dũng mãnh như đại ca mới xứng đôi vừa lứa, trời sinh một đôi..."
Hứa Hạo Nhiên trợn mắt.
"Được rồi, được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa".
"Những lời chị tôi vừa dặn ông đã nghe rõ chưa?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT