Hai mắt cậu ta sáng rực, nói: “Anh rể, chúng ta đi thủ đô đi!”
“Em không chỉ muốn giành lại Đa Đa”.
“Em còn muốn cho nhà họ Viên bọn họ biết”.
“Nhà họ Hứa chúng ta không phải gia đình nhỏ mà ai cũng có thể ức hiếp được”.
“So với bốn thế gia lớn ở thủ đô nhà chúng ta còn cao cấp hơn!”
“Còn lợi hại hơn!”
Lý Phong mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Ngọc Phân, nói: “Mẹ, mấy ngày nay không phải mẹ với dì Dương Hồng vẫn đang bàn bạc chuyện mở nhà hàng sao?”
“Trọng tâm tiếp theo của tập đoàn Lăng Tiêu chúng ta sẽ chuyển sang ngành dịch vụ nhà hàng”.
“Vậy thì chúng ta mang mục tiêu này tiến thẳng vào thủ đô đi".
“Đúng vậy!”, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đứng dậy.
Cậu ta nắm chặt tay.
“Tập đoàn Lăng Tiêu chúng ta nhất định phải tạo ra một thương hiệu hàng đầu trong ngành thực phẩm”.
“Em phải giành lại Đa Đa từ tay của bọn họ!”
“Ư ư…”
Hứa Hạo Nhiên chưa kịp nói xong, Lý Phong đã dùng tay bịt mồm cậu ta lại.
Bởi vì nếu như cậu ta nói tiếp, Liễu Ngọc Phân nhất định sẽ đứng dậy, đi vào bếp để lấy dao!
Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Nhân dân coi lương thực là lộc trời cho.
Ngành nghề dịch vụ ăn uống đã phát triển mạnh mẽ từ thời cổ đại.
Sau khi Hứa Hiếu Dương nghe về chiến lược phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu, lần đầu tiên ông ấy một mình bay tới Thiên Môn.
Cả gia đình cùng nhau bàn bạc để mở ra một con đường mới, phát triển bên ngoài Thiên Môn.
Biệt vườn ở thủ đô.
Trên người bầm dập các vết thương, bàn tay trái đã bị gãy, bây giờ đang được băng bó bằng thạch cao, Phúc Thuận cúi đầu, kính cẩn quỳ gối trên phiến đá xanh ở trong sân.
Lúc này, cánh cửa đã đóng chặt suốt bao lâu nay cuối cùng cũng được mở ra.
Sau cánh cửa, một người đàn ông trung niên bước ra.
Vóc dáng của người đàn ông này không cao.
Ông ta phát triển theo chiều ngang.
Ông ta nặng hơn một trăm kg, nhìn trông giống như một quả bóng bằng thịt.
Ngoài luồng sát khí mạnh mẽ toát ra từ trên cơ thể.
Khuôn mặt của ông ta mang lại cho người khác một cảm giác rất thân thiện.
Thân hình béo béo mập mập mang lại cho người khác một cảm giác rất dễ gần.
Người đàn ông này trông rất béo.
Tuy nhiên, bước được hai bước, ông ta lập tức hóa thành một cái bóng, cuốn theo một cơn gió lạnh, đi đến bên cạnh Phúc Thuận.
Ông ta kéo cánh tay đang bó bột của Phúc Thuận ra.
Một tiếng ‘rắc’ vang lên!
Bàn tay bị gãy trong vụ tai nạn xe hơi của Phúc Thuận đã thật sự được nối lại!
Phúc Thuận đau đến mức toát mồ hôi hột.
“Cám ơn chủ nhân!”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Nếu như không phải bên cạnh giờ đang thiếu người, tôi chẳng cần loại vô dụng như ông!”
“Chủ nhân! Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, lần sau tôi nhất định sẽ giết chết Lý Phong!”
“Tình hình gia tộc Nicholas sao rồi?”
Phúc Thuận cúi đầu, do dự một lúc mới dám nói.
“Thưa chủ nhân, gia tộc Nicholas không biết tại sao lại đột nhiên cắt đứt liên lạc với chúng ta”.
“Tôi đã thử tất cả các phương pháp để liên lạc với bọn họ”.
“Tuy nhiên, người trung gian liên lạc của bọn họ đã biến mất không một dấu vết”.
“Phế vật, một đám phế vật!”
“Ông lập tức nghĩ cách liên lạc với gia tộc Nicholas cho tôi”.
“Bất kể như thế nào, nhất định phải khiến bọn họ phái thêm người đến thủ đô”.
“Ông sai người đến nói với trưởng tộc gia tộc Nicholas, ông Edman rằng, trong tay tôi có một món đồ cổ thời Đường”.
“Đó là món bảo vật mà Nữ hoàng của bọn họ rất muốn có”.
“Nếu như ông ta phái người ưu tú tới, tôi sẽ lập tức đưa món bảo vật này cho ông ta!”
“Vâng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT