Hắn đã nhận được tin và đã cố tình đứng ở đây từ sớm.
Hắn muốn xem liệu Hứa Mộc Tình có thực sự đẹp như lời người ta nói hay không.
Tuy đứng ở khoảng cách rất xa, nhưng vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình.
Mắt Nghê Quang Văn liền lồi ra!
Tiên nữ!
Người phụ nữ như vậy chỉ có ở trên trời mà thôi!
Một người phụ nữ như vậy, chỉ có hắn mới xứng để chơi cô thôi!
Nghê Quang Văn đang cực kỳ hưng phấn, liền nhìn thấy Lý Phong từ hướng bãi đậu xe đi tới.
Lý Phong bây giờ ăn mặc quá bình thường.
Ngay cả lũ đàn em xung quanh Nghê Quang Văn cũng còn ăn mặc đẹp hơn Lý Phong.
Nghê Quang Văn cau mày khi nhìn thấy vậy.
Hắn lập tức gọi đội trưởng an ninh bên cạnh đến.
Hắn chỉ vào Lý Phong cách đó không xa: "Lát nữa, đừng cho người này vào”.
Đội trưởng an ninh là một người rất giỏi trong việc nhìn mặt người mà nói chuyện.
Tròng mắt đội trưởng an ninh khẽ lay động, nói với Nghê Quang Văn: "Anh rất ghét người này ạ?"
Nghê Quang Văn cười lạnh: "Còn hơn cả ghét”.
"Loại rác rưởi như này thì không nên sống trên đời này làm gì”.
Đội trưởng an ninh cười gật đầu: "Anh nói chí phải, kẻ như vậy làm sao có tư cách đứng bên cạnh một mỹ nữ như vậy chứ?"
"Anh yên tâm, cứ để tôi lo việc này!"
Nghê Quang Văn vươn tay đặt lên vai đội trưởng an ninh, vỗ vỗ cười nói: "Làm xong thì đến chỗ mấy tên đệ tôi nhận thưởng, yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu”.
"Vâng vâng!"
Nói xong, Nghê Quang Văn xoay người đi lên lầu.
Ngay khi hắn vừa đi khỏi, Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã sánh vai nhau từ cửa bước vào.
"Dừng lại!"
Hai người vừa mới đi qua cánh cửa.
Phía trước chợt có tiếng hô.
Lúc này, nhìn thấy đội trưởng an ninh cùng với một nhóm người, nghênh ngang chặn đường Lý Phong và Hứa Mộc Tình lại.
Đội trưởng an ninh ngẩn đầu nhìn lên, hắn chỉ tay vào gạch lát sàn dưới chân Lý Phong.
"Có biết tấm lát sàn này bao nhiêu không?"
Trước khi Lý Phong lên tiếng, đội trưởng đội an ninh đã vênh váo ngẩng đầu lên.
"Tao nói cho mày biết, viên gạch lát nền này trị giá 2000 tệ đấy”.
"Mày nghĩ đôi giày rách nát của mày có đủ tư cách để giẫm lên nó à?"
"Xem bộ quần áo rách nát mà mày mặc đi, có đủ tư cách để đi vào đây không?"
"Loại hạ lưu như mày mà cũng muốn tham gia bữa tiệc cao cấp này à”.
Lý Phong lúc này mới nở nụ cười.
"Theo những gì anh nói, thì những người vào nơi này phải ăn mặc thật sang chảnh đúng không”.
"Hỏi thừa!"
"Mau cút khỏi đây đi! Nếu không cút, cẩn thận ông đây đánh chết mày đấy!"
Nụ cười trên mặt Lý Phong nhạt dần.
Anh nhìn về phía đội trưởng an ninh nói: "Tôi không thích hai từ ‘ông đây’, anh thu lại đi”.
Đội trưởng an ninh sửng sốt trong giây lát, sau đó bật ra một tiếng cười rất lớn.
"Hahahaha! Thằng kia, mày có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
"Đây không phải là nơi để những kẻ tiểu nhân như mày lộng hành!"
"Sao mày không lau lại cái mắt chó của mày mà xem đi!"
Tên đội trưởng an ninh càng ngày càng kiêu ngạo.
Hắn ngoẹo cổ nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Một khí tức khó chịu tỏa ra khắp cơ thể anh.
"Tao cảnh báo mày!"
"Giờ tao sẽ đếm đến ba. Nếu mày còn không cút, ông đây đánh què giò mày ra đấy”.
Nói xong, đội trưởng an ninh liền giơ một ngón tay ra.
"Một!"
"Ba!"
Hắn không đếm hai.
Bởi vì, hắn vốn là muốn đánh chết Lý Phong!
Nghê Quang Văn sẽ rất vui nếu hắn đánh Lý Phong.
Khi đó, phần thưởng sẽ nhiều hơn!
Đội trưởng đội an ninh lập tức nháy mắt với những tên đi theo bên cạnh.
Lập tức, đám đó hét lên và lao về phía Lý Phong.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm bùm!"
Kèm theo một số âm thanh nặng nề.
Mấy tên bảo vệ lao lên đều bị Lý Phong quật ngã xuống đất.
Không ai có thể thấy Lý Phong đã ra tay như thế nào.
Trong nháy mắt như vậy, hơn chục tên bảo vệ hung tợn đều ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết.
"Dám đánh người của ông đây! Thằng kia mày chán sống rồi à!"
Đội trưởng an ninh hét lên, giương nanh múa vuốt nhào về phía Lý Phong.
"Bùm!"
Đội trưởng an ninh vừa lao lên đã bị đánh bay ngược lại, đập mạnh vào tường.
Đội trưởng an ninh đã bị dính chặt vào tường, không thể kéo ra được.
"Xoạch”.
"Xoạch”.
Lý Phong từng bước tới gần.
Ánh mắt của mọi người có mặt ở đó chuyển động chậm rãi theo từng bước chân của Lý Phong.
Đứng trước mặt đội trưởng an ninh, Lý Phong lấy trong túi của tên này ra một cây bút.
Sau đó, Lý Phong viết dòng chữ "ông đây" lên một tờ tiền.
Sau đó, Lý Phong đưa tờ đó cho đội trưởng đội an ninh, lạnh nhạt nói: "Ăn đi”.
Đội trưởng an ninh run lên vì sợ hãi.
Chỉ biết há hốc mồm và nuốt tờ tiền này vào mồm!
Lúc này, Lý Phong thản nhiên xoay người, cầm tay Hứa Mộc Tình, đi về phía thang máy.
Đám người cũng muốn đi lên thang máy.
Tuy nhiên, ngay khi Lý Phong xuất hiện, họ đều lần lượt tránh đi.
Trong thang máy lớn như vậy, chỉ có Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
Trong thang máy, Hứa Mộc Tình tiến lại gần về phía Lý Phong, thì thầm.
"Ông xã, cú đá vừa rồi của anh ngầu lắm đấy”.
Lý Phong ghé miệng sát vào tai Hứa Mộc Tình.
"Bà xã, lại gần đây chút nữa đi”.
Hứa Mộc Tình lúc đầu không nghĩ nhiều, cô liền tiến về phía Lý Phong chút nữa.
"Lại gần hơn nữa”.
Khi Lý Phong nói lời này, ánh mắt của anh đã nhìn xuống.
Lý Phong cao hơn Hứa Mộc Tình một cái đầu.
Vì vậy, khi Lý Phong nhìn xuống, tự nhiên nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp không gì sánh được trên ngực Hứa Mộc Tình.
Lúc này, bởi vì cơ thể Hứa Mộc Tình đang dính sát với Lý Phong.
Nên đôi bồng đào kia bị ép lại, tạo thành hình dáng đẹp mê hồn.
Trắng và mềm như hai chiếc bánh hấp vừa chín tới.
Chỉ là chiếc bánh này vừa sáng long lanh lại còn vừa mọng nước nữa.
Hứa Mộc Tình có chút giận dỗi, cố ý nhấc chân giẫm lên mu bàn chân Lý Phong.
"Ai ui!"
Lý Phong đột nhiên kêu lên một tiếng.
"Sao thế? Sao thế?"
"Em đâu giẫm mạnh thế chứ!"
Hứa Mộc Tình nói đúng, cô quả thực giẫm không mạnh.
Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt Lý Phong lại rất thật, còn có những giọt mồ hôi chảy dài trên trán.
Hứa Mộc Tình thấy Lý Phong như vậy, cô rất xót xa.
"Đau không? Có cần em xoa cho anh không?"
Lý Phong gật đầu liên tục.
Anh nhanh chóng dùng tay trái ôm lấy vòng eo thon thả của Hứa Mộc Tình, rồi thì thầm vào tai Hứa Mộc Tình.
"Anh muốn em xoa chân cho anh, xoa đùi cho anh nữa”.
Hơi thở thiêu đốt của Lý Phong phả vào lỗ tai thanh tú của Hứa Mộc Tình, khiến chúng đỏ bừng lên.
Cô tức giận lườm Lý Phong một cái!
Tham gia nhóm zalo để cập nhật chương mới nhất nhé: https://zalo.me/g/zivpdz264
"Đinh!"
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài.
Lý Phong nhìn cửa thang máy có phần khó chịu.
"Cái thang máy dởm này, mày không thể chậm một hai phút sao”.
"Suýt nữa là được thấy hết rồi”.
"Có thể cùng nhau mắc kẹt trong thang máy thì tốt biết mấy”.
"Hai người cùng ở trong một không gian hẹp, hehehe …”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT