Như người đời nói thì Hậu Thụy Niên đã là cao thủ đại tông sư rồi.
Nhưng trước mặt người đàn ông này, ông ta cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ giữa biển khơi bão táp.
Khí tức trên người ông ta.
Không chỉ mạnh mẽ!
Mà còn cực kì sắc bén!
Trong nháy mắt Hậu Thụy Niên có một loại cảm giác.
Trong một giây người này đã có thể giết ông ta rồi.
Thậm chí còn không đến một giây.
Đến giờ ông ta mới hiểu tại sao chủ nhân lại khinh thường danh xưng "Vương" như thế.
Hậu Thụy Niên cung kính bước lên chắp tay nói: "Không biết phải xưng hô với ông thế nào?"
"Tôi họ Trương, tên là Trương Tam".
Cái tên Trương Tam này nghe xuề xòa quá.
Nhưng trong giọng nói của ông ta cũng lộ ra sự ngang ngược, mạnh mẽ.
Hậu Thụy Niên tuy là người đứng đầu một gia tộc hạng nhất cũng không dám nhìn thẳng vào ông ta.
Trương Tam vô cảm nhìn Hậu Thụy Niên, lạnh lùng nói: "Đừng đứng đây dây dưa nữa, đi thôi".
"Vâng!"
Trưởng tộc của một gia tộc hạng nhất mà lại cun cút như một con chó.
Cúi đầu, cong lưng, rảo bước đuổi theo Trương Tam.
...
Tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn.
"Cốc cốc cốc".
Phòng làm việc của Hứa Mộc Tình có tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào".
Hứa Mộc Tình nói xong vẫn cúi đầu xem tài liệu.
Âu Dương Diểu Diểu đẩy cửa bước vào.
Cô ấy thấy chỉ có mỗi Hứa Mộc Tình ở đây thì hỏi: "Chị Tình à, Raven không ở đây ạ?"
"Không có! Vừa nãy cô ấy đưa cho chị một bản báo cáo rồi ra ngoài".
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn Âu Dương Diểu Diểu nói: "Em tìm cô ấy làm gì à?"
Âu Dương Diểu Diệu vội vàng đóng cửa, sau đó bước nhanh đến chỗ Hứa Mộc Tình nói nhỏ: "Chị Tình à, giờ trong công ty chúng ta đang lưu truyền mấy tin lạ lắm".
"Tin gì lạ?"
"Em nói chị không tức giận chứ".
"Em mau nói đi, chị có phải là người hay giận dỗi đâu".
Âu Dương Diểu Diểu ngập ngừng nói: "Vừa nãy em ra khỏi phòng làm việc thì nghe thấy hai người đang ở phòng nước buôn chuyện".
"Bọn họ nói hình như Raven có quan hệ không bình thường với anh Phong ý".
"Tất cả mọi người đều nói ánh mắt cô ta nhìn anh Phong rất đen tối".
"Mà chị không thấy cô ta ăn mặc rất xinh đẹp gợi cảm à?"
"Phụ nữ như vậy lúc nào cũng muốn dụ dỗ đàn ông".
Hứa Mộc Tình xua tay cười nói: "Em nghĩ nhiều rồi, cô ấy không phải người như vậy đâu".
"Trời ạ, chị Tình của em ơi. Trai tán gái trèo đèo lội suối, gái tán trai nhẹ tựa lông hồng".
"Ai chả biết anh Phong yêu chị, nhưng mà ban đầu làm gì có tên đàn ông nào không ăn vụng đâu”.
Hứa Mộc Tình rất bình tĩnh.
Cô sẽ không nghi ngờ Lý Phong.
Nhưng lúc so sánh bản thân mình với Raven thì cô thấy mình thua kém rất nhiều.
Dáng Raven đẹp hơn cô.
Khuôn mặt cũng rất xinh đẹp.
Nhìn Raven cũng rất thục nữ.
Cô ấy cũng rất đa tài.
Cầm kỳ thi họa thì khỏi nói rồi.
Cô ấy pha trà cũng rất thơm.
Nhất là đôi tay kia của cô cứ như mê hoặc vậy.
Chỉ cần cô ấy mát xa vài cái.
Mệt nhọc cả ngày sẽ tan biến, làm người ta dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Có thể nói Raven là người mà đàn ông nào cũng muốn có được.
Âu Dương Diểu Diểu nói tiếp: "Vừa nãy em tìm cô ta để lấy tài liệu mà tìm mãi cũng không thấy".
"Em còn tưởng cô ta ở đây cơ, hóa ra không phải à".
"Cô ta chạy đi đâu rồi không biết".
Con ngươi Âu Dưởng Diểu Diểu khẽ đảo: "Chị Tình, không phải Raven đang trong phòng anh Phong đấy chứ".
Hứa Mộc Tình cười nói: "Cho dù cô ấy ở trong đó thì cũng là đang bàn chuyện công việc mà thôi".
Nói xong cô lại tiếp tục làm việc.
Hứa Mộc Tình rất tin tưởng Lý Phong.
Ở trong lòng cô, cho dù cả thế giới này phản bội cô.
Nhưng Lý Phong thì không bao giờ.
Nhưng Âu Dương Diểu Diểu kéo Hứa Mộc Tình ra khỏi văn phòng.
Lôi đến trước văn phòng của Lý Phong.
Lúc hai người đi đến cửa thì nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói là lạ.
"Ừm, tốt lắm, mạnh lên chút".
Là giọng Lý Phong.
Nghe giống như anh đang làm chuyện gì sung sướng lắm.