Lý Phong cười nhạt.

Một thành viên trong đội nhanh chóng lấy một chiếc ghế bên cạnh đặt xuống sau lưng Lý Phong.

Lý Phong thản nhiên ngồi xuống, vắt chéo hai chân.

Anh nhìn Vũ Thạc: “Cậu Vũ, hai người chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cậu vừa đến đây đã hô hào đòi chém đòi giết e là không được hay cho lắm nhỉ?”

“Đéo mẹ! Vừa nãy thằng em vợ mày lái du thuyền tông vào thuyền của tao làm tao rơi xuống biển, suýt chút nữa thì chết đuối!”

Biểu cảm khuôn mặt Vũ Thạc trở nên dữ tợn.

“Hôm nay tao nhất định phải tính sổ với mày!”

Hắn nhìn Lý Phong như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh!

“À, cậu không nói tôi cũng quên mất”.

“Du thuyền của tôi trị giá hai trăm triệu”.

“Nó từng là du thuyền của Nữ hoàng Elizabeth”.

“Bây giờ chiếc du thuyền này bị thuyền đánh cá của anh đâm phải”.

“Khoản tiền này chúng ta cũng phải tính toán cẩn thận đấy nhé”.

Vũ Thạc ngẩn người.

Hắn đột nhiên cười lớn: “Ha ha ha ha....”

“Ngu xuẩn vô cùng!”

Vũ Thạc chỉ vào Lý Phong, hai mắt trợn trừng.

“Mẹ mày sắp chết đến nơi rồi còn dám ngồi đó tính nợ, giả vờ giả vịt cái đéo gì không biết”.

“Bây giờ tao sẽ sai người vặt từng cái răng của mày xuống!”

“Xem mày còn dám lớn tiếng nói chuyện với tao không!”

Trong lúc nói chuyện, hai đại tông sư đứng bên cạnh Vũ Thạc đã ra tay!

“Bụp!”

Đại tông sư vừa di chuyển, chấn động bầu không khí!

Một luồng khí mạnh mẽ lao về phía Lý Phong!

Ngay lập tức, mấy người Vương Tiểu Thất đứng bên cạnh Lý Phong cũng di chuyển!

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Trong khoảnh khắc, bóng hình lóe lên.

Tiếng va chạm của nắm đấm vang lên không ngớt!

Quá nhanh!

Nhanh đến mức nhìn không kịp!

Những tinh anh của gia tộc Vũ Thị vẫn chưa kịp phản ứng lại, bọn chúng đã nhìn thấy hai bóng người bị đánh bay ngược lại ra sau.

Hai cao thủ cấp đại tông sư, lại bị mấy tên nhỏ con, trông không có vẻ gì là mạnh như Vương Tiểu Thất đánh bại.

Hộc máu!

Va vào tường!

“Bộp!”

“Bộp!”

Nhìn thấy hai đại tông sư bình thường hiên ngang bất khuất bây giờ cơ thể mềm oặt nằm rạp trên đất.

Vũ Thạc sợ hãi!

Các tinh anh khác đều hoảng loạn!

Lúc này, Lý Phong búng tay một cái.

“Đóng cửa”.

“Đánh chó!”

Một phút sau.

Mà thật ra chưa đến một phút.

Tất cả những tinh anh mà Vũ Thạc đưa đến đều bị đánh gục.

Than khóc.

Đau đớn.

Bây giờ người duy nhất đang đứng.

Chỉ có một mình Vũ Thạc.

Sợ hãi!

Hoảng loạn!

Hắn thậm chí không dám tin vào mắt mình.

Quá đáng sợ!

Đây có phải là người không!?

Bọn họ chỉ có mấy người.

Nhưng trong nháy mắt, những tinh anh được nhà họ Vũ tuyển chọn kỹ càng đều bị diệt sạch.

Run sợ!

Chân của Vũ Thạc không ngừng run rẩy.

Hắn muốn lùi lại.

Hắn muốn thoát khỏi nơi cực kì nguy hiểm này.

Nhưng không biết từ lúc nào, đám người Vương Tiểu Thất đã đứng bao vây xung quanh hắn, nhìn chằm chằm vào hắn như hổ đói.

Bọn họ mới chính là hổ.

Là hổ dữ.

Vũ Thạc hối hận.

Hắn không ngờ rằng mình lại đang đối đầu với một đám quái vật như thế này.

Rõ ràng là tự tìm đường chết mà!

“Lý Phong, anh ra một điều kiện, thả tôi đi đi!”

Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, anh lạnh lùng nói: “Cậu bây giờ không đủ tư cách để thương lượng điều kiện với tôi”.

“Tôi là Vũ Thạc, tôi là người nhà họ Vũ”.

“Anh thực sự cho rằng chỉ dựa vào một mình anh mà có thể chống lại cả gia tộc lớn mạnh của chúng tôi sao?”

Vũ Thạc trợn trừng mắt, hung ác nói: “Tôi nói cho anh biết, những gì anh nhìn thấy bây giờ chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng thôi”.

“Gia tộc Vũ Thị chúng tôi lớn mạnh hơn những gì anh nghĩ hàng chục lần! Hàng trăm lần!”

“Nếu như anh dám động vào tôi, người của gia tộc tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”

Vũ Thạc hiện giờ đang rất kích động.

Hét lớn vào mặt Lý Phong.

Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi chết tiệt này ngay bây giờ!

Chỉ cần quay về nhà.

Chỉ cần quay về nhà là sẽ an toàn rồi!

Nét mặt Lý Phong dửng dưng, nhìn Vũ Thạc.

“Tôi có thể cho cậu một con đường sống”.

“Cậu giao ‘Cảng nước sâu’ ở phía Đông Nam của thành Thiên Môn cho tôi”.

Cảng nước sâu mà Lý Phong đề cập đến là cảng lớn nhất của gia tộc Vũ Thị ở thành Thiên Môn.

Lượng nhập vào xuất ra hàng năm là hai trăm triệu tấn.

Ở đây vận chuyển hơn 70% hàng hóa của gia tộc Vũ Thị.

Lý Phong đã xây dựng vòng tròn lớn như vậy là có mục đich thật sự, chính là nó!

Có cảng nước sâu này rồi, việc tập đoàn Lăng Tiêu tiến vào thủ đô sẽ không bị cản trở!

“Mẹ chúng mày đừng có nằm mơ!”

Khi nghe Lý Phong nói xong câu này, thân là cậu chủ của gia tộc họ Vũ, Vũ Thạc liền chửi bới một cách thô bạo.

Lý Phong muốn cảng này khác nào lấy mạng của Vũ Thạc!

Sự sợ hãi và phẫn nộ khiến cho Vũ Thạc nổi trận lôi đình.

Hắn run rẩy chỉ tay vào Lý Phong: “Tao nói cho mày biết, cho dù mày giết chết tao, tao cũng sẽ không bao giờ giao cảng này cho mày đâu!”

Lý do vì sao Vũ Thạc có thể kiêu ngạo và độc đoán ở đất Thiên Môn như vậy.

Chính là bởi vì hắn nắm trong tay cảng nước sâu này.

Có cảng này, chi nhánh của nhà bọn họ mới có một vị trí trong nhà thờ của gia tộc.

Nếu không thì, trong mắt những gia đình cao ngạo kia, bọn họ chỉ là một bãi cứt chó!

Lý Phong búng tay.

Vương Tiểu Thất lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm xem một đoạn tin tức.

Cậu ta đưa điện thoại cho Vũ Thạc.

Lúc đầu Vũ Thạc cảm thấy rất khó hiểu.

Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy nội dung trên đó.

Sắc mặt tái nhợt!

Điếng người!

Vô cùng phẫn nộ!

Tin tức trên đó viết.

Tất cả nhân viên của Vũ Thạc ở cảng nước sâu đã được điều động!

Hắn đã bán Cảng nước sâu cho một người bí ẩn!

Hắn chỉ tay vào Lý Phong, hét lớn: “Mày, từ đầu mày đã gài bẫy tao rồi, đúng không?”

“Làm việc không sơ hở thì sợ gì bị lợi dụng”.

“Nếu như gia tộc Vũ Thị mấy người không phải lúc nào cũng nhắm vào tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy”.

Hai tay Vũ Thạc ôm chặt đầu, hắn đã không còn đường lui nữa rồi.

Thật ác độc!

Tên Lý Phong này một khi đã ra tay thật sự quá hiểm ác.

Vũ Thạc vốn định tập hợp tất cả tinh anh, xóa sổ tập đoàn Lăng Tiêu.

Kết quả, hắn không hề nghĩ rằng mình lại rơi vào bẫy của Lý Phong.

Bị tiêu diệt!

Bây giờ bị tiêu diệt không chỉ là những cao thủ xung quanh hắn.

Mà còn có gia đình hắn!

Bây giờ, tin tức này đã lan truyền khắp nơi.

Hắn, bất lực!

Cấm địa Đông Hải.

Đây có phải sức mạnh của cấm địa Đông Hải không?

Lúc này, Vũ Thạc chắn chắn 100% rằng Lý Phong cũng như hắn, chỉ là một tên côn đồ xông vào trận chiến.

Sau lưng Lý Phong nhất định phải có một thế lực lớn nào đó!

So với gia tộc Vũ Thị bọn họ, thế lực sau lưng Lý Phong có lẽ còn kinh khủng hơn!

Cuối cùng Vũ Thạc giận giữ đồng ý ký vào hợp đồng.

Hắn bỏ lại mọi người, vội vàng lên xe về nhà.

Về nhà không phải để trốn tránh mà để thu dọn đồ đạc chạy trốn.

Hắn đã bán Cảng nước sâu cho Lý Phong.

Cả gia tộc nhất định sẽ không tha cho hắn.

Lối thoát duy nhất của hắn bây giờ là đi ra nước ngoài, trốn càng xa càng tốt!

“Raven!”

“Raven!”

Vừa về đến nhà, Vũ Thạc vội vã gọi tên Raven.

Raven thản nhiên bước xuống như thường lệ.

Vừa nhìn thấy cô ta, Vũ Thạc giống như được một làn gió xuân thổi qua, toàn bộ cơ thể và tâm trí hắn đều được chữa lành.

Người phụ nữ này đúng là cực phẩm.

Dù xét từ góc độ nào thì cô ta cũng thật hoàn hảo và khiến người khác khó lòng chịu đựng.

Raven đưa cho Vũ Thạc một chén trà như thường lệ.

Vũ Thạc không nghĩ gì, lập tức cầm chén trà lên và uống ực một hơi hết sạch.

Hắn vội vàng ném chén trà sang một bên, nắm chặt tay Raven: “Chúng ta đi thôi! Chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play