Uông Nghị Thừa lần này dám gióng trống khua chiêng đi tới Đông Hải như vậy.
Chính là bởi vì đưa theo hai sư thúc cấp bậc đại tông sư từ phía Nam xuống.
Người đàn ông trước mặt anh ta là tam sư thúc của anh ta, tên là Ngạn Lương.
Mười năm trước, ông ta đã là một đại tông sư, nắm đấm của ông ta có thể dời non lấp biển!
Ngạn Lương tự cười chế giễu: “Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn”.
“Trước khi ra khỏi sư môn, thúc còn nghĩ rằng, lần này hai đại tông sư chúng ta ra mặt thì có thể đòi lại công bằng cho cháu”.
“Nhưng mọi chuyện quả là rất phức tạp".
“Thực lực của đám người vừa rồi đã cao như vậy, huống hồ là người tên Lý Phong đứng sau bọn họ”.
“Lý Phong này không đơn giản, tuyệt đối không hề đơn giản!”
“Nhưng mà nhị sư huynh đã chết dưới tay đám thuộc hạ của Lý Phong”.
“Điền Vong Hỉ học hành không chăm chỉ lại kiêu ngạo tự mãn”.
“Nếu như không phải nó đột nhập vào nhà người ta, uy hiếp gia đình người ta, đánh trọng thương cô của người ta thì liệu Lý Phong có giết chết nó không!?”
Nghe đến đây, Uông Nghị Thừa cúi gằm mặt xuống.
Ngạn Lương nói không sai.
Nhị sư huynh Điền Vong Hỉ bởi vì tư chất thông minh, khi còn trẻ đã trở thành đại tông sư.
Bình thường ở trong môn phái, vì bản tính kiêu căng ngạo mạn, không biết nặng nhẹ, thường xuyên đánh trọng thương các sư huynh sư đệ.
Chính xác mà nói, Điền Vong Hỉ không phải chết dưới tay Lý Phong.
Lúc anh ta và Điền Vong Hỉ quay trở về phía Bắc, Điền Vong Hỉ chỉ bị thương nặng chứ chưa chết.
Bởi vì ông ta cảm thấy quá nhục nhã nên dồn nén thành phẫn nộ, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, cuối cùng do tức quá nên hộc máu mà chết.
Ngạn Lương lạnh lùng nói: “Lý Phong tặng món quà này cho chúng ta”.
“Cho thấy việc này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài”.
“Chúng ta về phương Bắc trước, điều tra xem gia tộc Uông Thị rốt cuộc đã bị tiêu diệt như thế nào?”
“Còn có bố của cháu, ông ấy bây giờ ở đâu?”
“Nếu như ông ấy vẫn còn sống, vậy thì đi tìm ông ấy trước!”
Lúc này, ngũ sư thúc của Uông Nghị Thừa đột nhiên nói: “Sư huynh, huynh đến đây xem một chút”.
Ngạn Lương và Uông Nghị Thừa đi tới, phát hiện một lá thư bên cạnh hai thi thể.
Sau khi mở lá thư ra, hai mắt của Uông Nghị Thừa mở to, trong mắt bừng bừng lửa giận.
Sắc mặt của Ngạn Lương cũng trở nên u ám, nói: “Đi, mau chóng về sư môn!”
……
Triệu Tiền quay về nhà.
Bây giờ anh ta đã trở thành một kẻ tàn tật.
Xương hai ngón tay của anh ta đã được bác sĩ nối lại.
Nhưng gân tay đã bị đứt.
Bây giờ ngay cả việc cầm đũa bằng hai ngón tay cũng rất khó khăn.
Đừng nói đến việc chiến đấu với kẻ địch.
Sức mạnh cơ thể của anh ta bình thường đã rất yếu.
Giờ lại càng không thể ở lại sân tập để ăn bám và trở thành gánh nặng cho mọi người được.
Triệu Tiền tự mình bắt xe khách trở về ngôi làng nhỏ nơi anh ta sinh ra và lớn lên.
Hành lý của anh ta rất đơn giản, toàn bộ đều ở trong balo ở trên lưng.
Chiếc xe khách chậm rãi rời đi, Triệu Tiền đi dọc theo con đường núi quanh co.
Không lâu sau, một chiếc ô tô màu bạc chạy tới phía sau anh ta.
Chiếc xe nhỏ này là một thương hiệu trong nước, đồng thời cũng là dòng xe mà Triệu Tiền trước đây muốn sở hữu.
Chiếc xe từ từ đi tới và dừng lại bên cạnh Triệu Tiền.
Khi cửa kính xe hạ xuống, anh ta nhìn thấy một người đàn ông đang phì phò điếu thuốc thò đầu ra ngoài.
“Ồ, đây không phải là Triệu Tiền sao? Nghe nói cậu và anh trai đi đến thành phố lớn Đông Hải kiếm được nhiều tiền lắm mà!”
“Tối qua, bố của cậu còn ngồi ở cổng làng khoe khoang cậu mới mua một chiếc BMW cơ mà, xe đâu, sao lại không thấy đâu thế?”
Chủ nhân của chiếc xe này là Triệu Tam Quảng, người cùng làng với Triệu Tiền.
Gia đình họ và gia đình Triệu Tiền trước giờ vẫn luôn xảy ra mâu thuẫn.
Lúc nhỏ, hai gia đình còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Triệu Tiền phớt lờ hắn và tiếp tục đi về phía trước.
“Này, đường từ đây về đến thôn vẫn còn mấy km nữa, để tôi tiễn cậu nhé”.
Triệu Tam Quảng cố ý lái xe thật chậm.
Hắn đặt tay lên cửa kính, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Đôi mắt tràn đầy vẻ khinh thường nhìn chằm chằm về phía Triệu Tiền.
Thấy Triệu Tiền không nói gì, Triệu Tam Quảng đột nhiên nói một câu.
“À, đúng rồi, cậu quay về thật đúng lúc”.
“Ngày mai, là ngày vui của tôi và Thúy Hoa, cậu nhất định phải đến đấy nhé!”
“Cậu là người yêu cũ của Thúy Hoa, nếu như cậu không có mặt, đám cười này sẽ không có ý nghĩa gì nữa đâu”.
Triệu Tiền không dừng lại, anh ta bước đi càng lúc càng nhanh, rồi sau đó bỏ chạy.
Anh ta chạy càng lúc càng nhanh.
Anh ta muốn để làn gió núi lạnh buốt này cuốn đi những giọt nước mắt lăn trên khóe mi!
“Ha ha ha ha! Cậu chạy từ từ thôi, tôi về làng trước nhé!”
Triệu Tam Quảng cười sáng khoái, lái xe vượt lên.
Chỉ còn lại làn khói đen mù mịt.
Triệu Tiền về đến làng.
Cách đó không xa, dưới tán cây long nhãn cổ thụ đầu làng, có vài cụ già đang ngồi tám chuyện.
Trong đó có một ông lão với mái tóc hoa râm, mặc bộ đồ màu xanh, người này chính là bố của Triệu Tiền.
Mọi người đang nói chuyện sôi nổi, đột nhiên có người phát hiện ra Triệu Tiền, lập tức đứng lên, chỉ vào Triệu Tiền ở cổng làng, hét lớn.
“Triệu Lão Cửu, con trai của ông đi lên thành phố kiếm được nhiều tiền bây giờ quay về rồi kìa, nhưng mà cái xe BMW mà ông nói đâu, sao không nhìn thấy vậy nhỉ?”
“Trời ơi, nghe Triệu Lão Cửu khoác lác mà mấy ông cũng tin sao, ông ta đã khoác lác cả đời rồi, có lúc nào ông ta sống thật đâu mà”.
“Con trai của ông ta vốn dĩ là một thằng khốn, không khốn nạn ở làng chúng ta được nữa rồi nên mới chạy đến thành phố”.
“Dạo này, vất vả đi làm đồng ở làng cũng không kiếm được nhiều bằng đi ăn xin ở thành phố nữa”.
Người trong làng, mỗi người nói một câu.
Triệu Lão Cửu vẫn đang hăng say kể chuyện về Triệu Tiền, khi nhìn thấy con trai, ông ấy ngẩn người ra.
Tối qua ông ấy mới gọi điện cho Triệu Tứ.
Trong điện thoại, Triệu Tứ đã nói rất rõ rằng con trai ông ấy hiện đang kiếm được rất nhiều tiền và lái một chiếc xe hơi sang trọng của một thương hiệu nước ngoài.
Nhưng Triệu Tiền lúc này, đang đi trên đường một mình, quần áo mặc trên người trông cũng không khác những người dân lao động là bao.
Mặc bộ quần áo này thì đâu có giống người có tiền ở thành phố về chứ?
Triệu Lão Cửu vội vàng chạy tới.
Lúc ông ấy nắm lấy bàn tay của Triệu Tiền, phát hiện ra tay của con trai mình mềm nhũn, không có sức lực.
“Con ơi, con bị sao vậy, tay của con bị sao vậy?”
Trong lúc nói chuyện, một nhóm dân làng nhàn rỗi, không có việc gì làm vây quanh bọn họ hóng chuyện.
Sau khi nhìn Triệu Tiền vài lượt, thợ săn trong làng vỗ đùi nói: “Ôi thôi, đáng thương quá, tay của đứa trẻ này bị tàn phế rồi!”
Ngôi làng không lớn.
Việc Triệu Tiền bị người ta đánh tàn phế ở thành phố lớn ngay lập tức lan truyền khắp nơi.
Thời gian trước đây, mẹ của Triệu Tiền bị ốm nặng và phải vay rất nhiều tiền từ những người thân họ hàng và cả những người dân trong làng.
Vốn dĩ mọi người đều hy vọng rằng Triệu Tiền kiếm được nhiều tiền ở thành phố, khi quay về có thể trả hết được những món nợ này.
Bây giờ khi nghe thấy tin tay của Triệu Tiền đã bị tàn phế rồi, từng người một đi đến sân nhà bọn họ.
“Triệu Lão Cửu, không phải ông nói con trai ông kiếm được rất nhiều tiền ở thành phố sao?”
“Ông là tên lừa đảo, mau trả tiền cho tôi!”
“Triệu Lão Cửu à! Bao nhiêu năm rồi vẫn không chịu nói thật”.
“Nếu như ông không nói rằng con trai của ông có thể trả tiền, thì tôi đời nào mới đồng ý cho kẻ phế vật như ông vay tiền chứ!?”
“Trả tiền đây!”
“Trả tiền đây!”
“Trả tiền đây!”
Đôi bàn tay thô ráp của Triệu Lão Cửu che đi khuôn mặt nứt nẻ, ông ấy thu mình lại trong một góc sân.
“Đừng làm ồn nữa!”
Triệu Tiền đứng ở cửa sân, tức giận hét lớn.
“Bố tôi nợ tiền mấy người, tôi nhất định sẽ trả”.
Sau khi Triệu Tiền nói xong câu này, có người cầm một đống phân bò, ném vào người anh ta!
“Cậu lấy đâu ra mà trả?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT