Có thể ẩn giấu trong núi sâu và rừng già, sau này trở thành trụ cột chính của các con phố.

Trong thế giới của những người bình thường, bọn họ không được biết đến.

Nhưng trên giang hồ, bọn họ lại có một địa vị rất cao.

Bọn họ hoặc là môn phái.

Hoặc là hội quán võ thuật hay gì đó.

Trong số những cao thủ này có những người trở thành khách quý của những gia tộc lớn.

Số khác thì đang ẩn mình trong thành phố, trên các tuyến đường và ngõ hẻm, sống một cuộc đời bình lặng.

Theo lời Điền Vong Hỉ, phái Hàn Sơn của Chung Vô Thất chỉ là một môn phái hạng ba.

Còn sư môn của Điền Vong Hỉ lại là trụ cột của môn phái hạng hai.

“Xin ông chủ đừng lo lắng, sau ba ngày, tôi nhất định sẽ đưa Chung Vô Thất và đám người đứng đầu ở Thành Hải đó về đây”.

Điền Vong Hỉ sau khi nói một câu hung ác liền cùng Uông Nghị Thừa đi về phía Nam.

Lúc này, ở bên trong sân của một biệt viện ở thủ đô.

Không khí ở đây rất yên tĩnh.

Người đứng đầu gia tộc họ Hậu cũng là người giàu nhất thủ đô, Hậu Thụy Niên đang bước vào sân một mình.

Ông ta bước từng bước rất thận trọng.

Ông ta cố gắng hết sức giảm tốc độ và bước ra ngoài cánh cửa của sân bên kia.

Sau đó, ông ta khom người, cúi đầu xuống rất thấp.

“Giáo chủ, thuộc hạ có chuyện muốn báo cáo”.

Lúc này, Hậu Thụy Niên nhỏ bé như nhánh cỏ dại mọc trong góc tường.

Đến giọng điệu nói chuyện cũng phải cẩn trọng từ tốn.

Trong giọng nói mang theo âm điệu khiêm tốn và lòng tôn kính vô hạn.

Không lâu sau, một âm thanh rất kỳ lạ phát ra từ trong phòng.

Âm thanh này không phân biệt được là nam hay nữ, trẻ hay già.

Nghe có vẻ hơi khàn, nhưng lại rất rõ ràng.

“Nói”.

“Mặt nổi của thế giới ngầm ở Thành Hải đã bị xóa sổ rồi, bây giờ người nắm giữ toàn bộ thế giới ngầm của Thành Hải là một người trẻ tuổi tên là Liễu Bạch”.

“Thân phận gì?”

“Một chi của nhà họ Liễu”.

Người đàn ông trong phòng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Một tên nhãi ranh tầm thường lại bị người khác lợi dụng”.

“Hắn ta có lẽ là con tốt được chọn”.

“Ông điều tra rõ ràng xem người đứng phía sau hắn ta là ai?”

“Khi điều tra nhớ cẩn thận”.

“Đừng để những lão già ẩn úp ở đất Thành Hải nhìn thấy”.

“Vâng!”, Hậu Thụy Niên khiêm tốn đáp lại.

“Kế hoạch này đã được chuẩn bị suốt hai thế hệ rồi, tuyệt đối không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào”.

“Kẻ nào cản tôi, bất kể thân phận gì, bất kể già trẻ lớn bé, đều giết hết!”

“Vâng!”

Khi Hậu Thụy Niên bước ra khỏi sân nhỏ, ông ta thấy toàn thân mình mồ hôi ướt sũng.

Ông ta tiện tay vắt tay áo cũng có thể vắt ra được một ít nước!

Mỗi lần gặp giáo chủ, ông ta đều cảm giác như mình vừa trải qua một kiếp nạn.

Tuy nhiên chỉ có chủ nhân như vậy mới đáng để ông ta đi theo.

Ông ta nhìn về phía Nam xa xôi với một nụ cười mỉa mai.

Mồi đã móc xong, giờ đợi cá lớn cắn câu thôi!

......

“Wow, đây là Thành Hải à, lớn hơn nhiều so với Đông Hải của chúng ta”.

Liễu Hồng Hoa ngồi trong chiếc sedan, cả đoạn đường cứ ngó đông ngó tây, miệng nói không ngớt.

Ngược lại, Trương Toàn Đức đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt bình thản: “Em đừng có bày ra cái bộ dạng nhà quê mới lên tỉnh ấy nữa có được không?”

“Thành Hải là đô thị quốc tế, một nơi nhỏ bé như Đông Hải làm sao có thể so sánh với chỗ này được?”

“Chúng ta sắp trở thành người có tiền rồi, tên Hứa Thiên Tứ đó là người của gia tộc Chu Thị”.

“Chúng ta chỉ cần đi theo anh ta, tương lai sau này đừng nói đến biệt thự xe sang, chúng ta muốn cái gì mà chẳng có!”

Vừa nhắc đến Hứa Thiên Tứ, Liễu Hồng Hoa vội vàng nói với Trương Diệu Diệu ở bên cạnh: “Con đẩy nhanh tốc độ, mau chóng hạ gục tên Hứa Thiên Tứ đó đi”.

“Như vậy thì nhà chúng ta sẽ phất lên như diều gặp gió”.

“Đến lúc đó, bắt Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân quỳ rạp dưới chân chúng ta, bắt cả nhà chúng nó cầu xin chúng ta!”

Trương Diệu Diệu vô cùng tự tin với nhan sắc của mình.

Cô ta nở nụ cười quyến rũ với đôi môi được tô son đỏ chót như máu.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, rất nhanh thôi còn sẽ hạ gục được anh ta”.

Xe dừng trước cửa một tòa nhà.

Thư ký đưa ba người họ đến một văn phòng lớn.

Lúc này, có một số nhân viên đã đứng sẵn ở đây.

Trên bàn còn có rất nhiều tập tài liệu.

Triệu Xương Hà nói với ba người bọn họ rằng thời gian tới đây, bọn họ sẽ dùng thân phận họ hàng của chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, sử dụng các tài liệu và thông tin giả mạo trên bàn để làm một số việc.

Nhưng làm việc gì thì Triệu Xương Hà không nói cho bọn họ biết.

Chỉ nói gia đình bọn họ chỉ cần đứng đó và ló mặt ra là được rồi.

Triệu Xương Hà sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ những việc còn lại.

Bận rộn suốt cả một ngày, Triệu Xương Hà vui vẻ cầm theo một tập tài liệu đến văn phòng của Hứa Thiên Tứ.

“Ông chủ, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa rồi”.

“Có sự xuất hiện của ba tên ngốc kia, những tài liệu này rất nhanh đã được ký kết”.

Hứa Thiên Tứ vắt chéo hai chân, cười một cách rất tự tin: “Vậy thì tiếp sau đây, phải xem Đường Quan Lễ rồi”.

Đường Quan Lễ là người đứng đầu chi nhánh Thành Hải của tập đoàn Lăng Tiêu.

Anh ta cũng là một trong những cánh tay đắc lực của Hứa Mộc Tình.

Anh ta không tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng.

18 tuổi đã dấn thân vào xã hội.

Lăn lộn ở nhiều công ty khác nhau, mới có thể với tới được vị trí ngày hôm nay.

Những kinh nghiệm làm việc trong quá khứ khiến Đường Quan Lễ cảm thấy bản thân giống như một con chó được người ta mang đi khắp nơi.

Cho đến khi gia nhập vào tập đoàn Lăng Tiêu, anh ta mới có cảm giác như được quay về nhà.

Ở đây, dù ngày nào cũng phải đi làm rất vất vả, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.

Mọi người trong công ty hầu như ngày nào cũng nở nụ cười, mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới cũng rất hòa thuận.

Chưa bao giờ xảy ra chuyện cấp trên chèn ép cấp dưới hay ma mới bắt nạt ma cũ cả.

Tập đoàn Lăng Tiêu giống như một đại gia đình.

Mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc và cùng nhau phấn đầu vì lý tưởng chung.

Đường Quan Lễ hai ngày trước đã nhận được năm triệu từ Hứa Thiên Tứ.

Sau đó, anh ta sử dụng nguồn vốn của tập đoàn Lăng Tiêu để mua một mảnh đất ở phía Nam thành phố với giá hai mươi tỷ.

Mảnh đất này trước đây được một gia tộc lớn ở phía Nam để mắt tới và mua với giá hai mươi năm tỷ.

Đối phương dự định xây một trung tâm mua sắm lớn ở đây.

Sau đó, do nhà họ Tô gây cản trở từ bên trong, sử dụng mảnh đất này để gây ầm ĩ, khiến cho gia tộc này gần như phá sản.

Bây giờ, Hứa Thiên Tứ đang lặp lại thủ đoạn cũ, anh ta muốn đào mảnh đất này thành một vực thẳm.

Khiến cho tất cả mọi người trong tập đoàn Lăng Tiêu đều rơi xuống và chết trong đó!

Hứa Mộc Tình và Lý Phong vừa đến Thành Hải.

Đường Quan Lễ cầm một tập tài liệu đi đến phòng làm việc của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình xem tài liệu, khẽ nhíu mày: “Mảnh đất này, mặc dù rất đẹp”.

“Nhưng không biết vì sao tôi cứ có cảm giác có gì đó không ổn”.

Hai mắt Đường Quan Lễ hiện lên chút hoảng sợ.

Nhưng anh ta rất nhanh đã lấp liếm được, sau đó dùng giọng điệu như bình thường giải thích vài câu.

“Giám đốc, vị trí của mảnh đất này rất đẹp”.

“Hơn nữa, tập đoàn lớn phía Nam trước đây cũng đã xây dựng nền móng trên mảnh đất này”.

“Khu thương mại này được thiết kế bởi một kiến trúc sư ở Đảo Quốc”.

“Công trình này rất có phong cách và cũng rất đẹp mắt, phù hợp với thị hiếu của giới trẻ và người giàu bây giờ”.

“Chúng ta mua nó với giá hai mươi tỷ, đó đã là một món hời lớn rồi”.

Hứa Mộc Tình vẫn rất thận trọng.

Cô nói: “Có đôi khi, chúng ta tưởng chừng như đã nắm được món hời ở trước mắt, nhưng trên thực tế chúng ta có khả năng sẽ bị thua lỗ nghiêm trọng, mảnh đất này trước tiên cứ để ở đó đã, suy nghĩ thêm một thời gian nữa”.

Đường Quan Lễ có chút hoảng sợ.

Lúc này, Lý Phong vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cắn hạt dưa, bây giờ mới lạnh nhạt nói một câu: “Người xưa đã nói, cái lợi trước mắt mà không biết hưởng thì đúng là ngu”.

“Nếu như mảnh đất này đã rẻ như vậy, vậy thì để tôi mua cho”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play