Hắn ta trịch thượng nhìn Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn.
Phương Văn Văn bước lên chắn trước người Cố Ngôn Hi, chặn lại cái nhìn soi mói và dâm dê của hắn ta.
"Anh là ai?"
"Hai người không cần biết tôi là ai, chỉ cần kí vào bản hợp đồng này là đươc".
Phương Văn Văn cau mày cầm bản hợp đồng trên bàn lên.
Cô ta nhìn lướt qua hai trang thì gấp lại ngay.
"Không đời nào! Công ty của chúng tôi không bán".
Thái độ của Phương Văn Văn rất cứng rắn.
"Tôi không biết anh là ai".
"Nhưng giờ tôi nghiêm túc nói cho anh biết, công ty giải trí của chúng tôi tuy không lớn nhưng nguồn vốn rất dồi dào, sẽ không gặp bất kì khủng hoảng nào hết".
"Chúng tôi không cần người khác rót vốn, lại càng không cần kí bản hợp đồng vô lí này."
Người đàn ông lạ cười khẩy.
Hắn lấy một tấm danh thiếp trong ngực ra.
Vung tay ném xuống đất nói: "Nhặt lên đi".
Phương Văn Văn tức đến bật cười: "Danh thiếp anh vứt đi sao tôi phải nhặt lên".
"Bởi vì tôi đến từ phía Nam, chống lưng cho tôi là nhà họ Chu".
Nghe thấy thế Phương Văn Văn hít sâu một hơi.
Gia tộc đứng đầu ở phía Nam.
Thấy vẻ mặt này của Phương Văn Văn, nụ cười của hắn càng kiêu ngạo.
"Tôi cho cô một tiếng để suy nghĩ".
"Nếu một tiếng nữa mà hai người không đồng ý thì chết chắc đó".
Hắn ta xoay người bước đi.
Lúc hắn bước đến cửa Cố Ngôn Hi đột nhiên nói.
"Công ty giải trí này là của bạn tôi tặng".
"Cho dù thế nào tôi cũng sẽ không bán đâu, anh từ bỏ ý định đi".
Hắn ta từ từ xoay người chỉ tay vào Cố Ngôn Hi.
"Đồ đàn bà ngu ngốc, cậu chủ tôi thấy cô còn có tác dụng nên mới không muốn cô chết một cách vô ích".
"Cô phải biết là một tiếng nữa sẽ có người lập tức đến giết các cô".
"Đến lúc đấy hối hận cũng đã muộn rồi".
"Nghĩ cho kĩ đi".
Hắn ta vừa đi, Phương Văn Văn đã vội vàng nhặt tấm danh thiếp dưới đất lên.
Trên danh thiếp có in tên Chu Hồng.
Là phó giám đốc công ty giải trí thời không Hoa Hạ.
Công ty giải trí thời không Hoa Hạ vô cùng lớn mạnh.
Những nghệ sĩ mà họ quản lí chiếm một nửa số nghệ sĩ trong giới giải trí của Hoa Hạ.
So với bọn họ thì công ty giải trí của Cố Ngôn Hi đúng là con sâu cái kiến so với con voi.
Phương Văn Văn hoảng sợ.
Lẽ nào hắn ta nói thật?
Sẽ có người đến giết các cô thật sao?
Làm sao đây? Làm sao đây? Phải làm gì bây giờ?
Cô ta luống cuống đi đi lại lại trước mặt Cố Ngôn Hi.
"Chúng ta bình thường làm việc rất cẩn thận, đâu có xảy ra xung đột với ai đâu, sao lại có người muốn giết chúng ta chứ".
Cố Ngôn Hi cũng bối rối.
Cô ta còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong, cô ta không muốn chết.
Cô ta không muốn tương lai của mình lại một lần nữa nằm trong tay kẻ khác.
Vừa mới thoát khỏi hang sói lại rơi vào hang hổ.
Cô ta chỉ muốn ca hát thôi mà.
Nếu công ty giải trí của cô ta bị công ty thời không Hoa Hạ thu mua.
Cô ta sẽ lại bị người khác quản lí.
Giống như lúc trước, làm một con rối gỗ để mặc cho người ta sắp đặt.
Cố Ngôn Hi bỗng nắm lấy cổ tay của Phương Văn Văn.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn Phương Văn Văn nói: "Chúng ta tới Đông Hải thôi".
"Chúng ta chuyển công ty đến Đông Hải, ở Đông Hải có anh ấy bảo vệ, sẽ không ai dám làm gì chúng ta".
Cùng lúc đó ở Đông Hải.
"Mẹ ruột của con ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi".
"Mẹ có biết lúc mẹ không ở đây con trai bảo bối của mẹ là con đây sống thế nào không?"