Hứa Thiên Tứ vội khoát tay, nói: “Chẳng liên quan gì đến tôi, chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi, tôi thật sự không biết gì cả”.
Lý Hùng nói tiếp: “Bản hợp đồng này vốn là ký kết giữa các tập đoàn với nhau”.
“Nhưng cái tên ngốc này bình thường chỉ biết chơi bời mua vui với người mẫu rồi lái xe đi chơi. Vì muốn thể hiện bản thân mình có năng lực xuất chúng trước mặt ông nội nên đã đổi bản hợp đồng này thành tư nhân hợp tác với tập đoàn”.
“Tất nhiên, như vậy cũng tiện cho hắn dễ dàng biển thủ công quỹ trong các dự án và tiếp tục được lái xe đi mua vui với người mẫu”.
“Tao đánh chết đồ phá hoại nhà mày”, lúc này Hứa An Thái phẫn nộ nhấc cây gậy trong tay rồi đập về phía Hứa Thiên Tứ.
Trong lúc Hứa Thiên Tứ bắt được chiếc gậy đó thì có phản kháng lại một chút.
Hứa An Thái càng lúc càng phẫn nộ, đột nhiên mắt ông ta tối sầm lại, toàn thân như ngất lịm đi.
“Bố ơi, bố ơi”.
“Chủ tịch! Chủ tịch”.
Trong lúc mọi người đang một phen hỗn loạn, Lý Hùng giơ tay ra đập mạnh lên bàn ở phòng họp.
Không khí ồn ào hỗn loạn ngay lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người bao gồm Hứa An Thái dần định thần lại, lúc này đều nhìn về phía Lý Hùng.
“Hôm nay vợ tôi đến đây, ngoài việc từ chức, còn có một chuyện muốn tuyên bố”.
“Hai ngày nữa sẽ có một tập đoàn mới được thành lập”.
“Bố vợ tôi sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch, đến lúc đó mọi người nếu như có thời gian rảnh thì có thể đến chung vui”, nói xong Lý Hùng dắt bàn tay mềm mại của Hứa Mộc Tình và thong thả rời khỏi phòng họp.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vừa đi thì Hứa Hải Phong bắt đầu gào rống lên như một kẻ điên: “Đồ bỏ đi, các người đều là đám bỏ đi”.
Hứa Thiên Tứ vội nói: “Bố ơi! Chúng ta mau báo cảnh sát đi”.
“Dự án này là công trình trọng điểm của tập đoàn chúng ta đấy”.
“Chúng ta không thể cứ để cho con ranh Hứa Mộc Tình cướp đi như vậy được”.
“Bốp”.
“Bốp”.
“Bốp”, lúc này Hứa Hải Phong hung hăng tát Hứa Thiên Tứ ba cái.
“Loại bỏ đi mà tao nói chính là mày đấy”.
“Đều tại mày tự quyết định rồi ‘tặng’ không công cho người khác rồi đấy”, Hứa Hải Phong gào hét lên. Tất cả những điều này đều khác hoàn toàn với những gì mà tối qua ông ta vạch ra.
Ông ta cảm thấy mặt mình như bị Lý Hùng giẫm lên và chà xát mạnh. Từ nay về sau ông ta còn mặt mũi nào đảm nhận chức Tổng giám đốc trong tập đoàn Thái An nữa đây?
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Thái An, Hứa Mộc Tình giống như vừa tỉnh ngủ, cô từ từ dang rộng hai tay, duỗi eo một cái. Lúc này, cô như được tắm dưới ánh mặt trời chói chang.
“Hừm… Dễ chịu quá đi, đột nhiên em cảm thấy như bớt được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhõm vô cùng”.
Hứa Mộc Tình xoay người lại, cô và Lý Hùng đứng nhìn thẳng vào nhau. Lúc này, người xung quanh đi lại nườm nượp.
“Cảm ơn anh”, một lúc sau Hứa Mộc Tình mới nói. Cô biết rằng, nếu như không phải là Lý Hùng thì hiện giờ cô đã như con chó chết, bị cha con Hứa Hải Phong ném ra đường rồi. Không những thế, đám người đó sẽ dùng cách đê hèn nhất đá cô ra khỏi tập đoàn.
Và lúc đó, cả nhà cô sẽ như con chuột qua đường, sẽ không có một nơi yên thân.
Khóe miệng Lý Hùng khẽ nhếch lên, anh nói: “Thật ra, anh muốn nghe câu khác hơn”.
Hứa Mộc Tình ngây người ra một lát, hỏi: “Anh muốn nghe câu gì?”
Khóe miệng Lý Hùng nhếch lên càng lúc càng ưa nhìn: “Ban nãy, chẳng phải em đã gọi anh là chồng trước mặt bao nhiêu người sao?”
“Nào nào nào, gọi lại lần nữa anh nghe xem nào”.
Hứa Mộc Tình xấu hổ đến nỗi hai gò má đỏ ửng, giẫn dỗi liếc nhìn Lý Hùng một cái. Cô vội chuyển chủ đề: “Ban nãy anh nói muốn thành lập tập đoàn mới, chỉ là muốn dọa họ thôi đúng không?”
Hứa Mộc Tình biết là Lý Hùng có rất nhiều tiền, vì vậy mà nếu anh ấy thật sự muốn lập tập đoàn mới thì cũng là chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng ban nãy Lý Hùng nói để bố vợ làm chủ tịch tập đoàn thì cũng khoa trương quá chăng?
“Là thật đấy”.
“Á?”, Hứa Mộc Tình ngây người ra, hỏi: “Sao có thể là thật được?”
“Tất nhiên là thật rồi. Em không phát hiện là sáng nay bố dậy từ bốn giờ à. Đó rõ ràng là bố đang có động lực để phấn đấu đấy”.
Lúc về đến nhà, vừa mở cửa ra thì Hứa Hạo Nhiên đã vội vàng chạy ra.
“Chị ơi, chị ơi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Nhìn thấy trên mặt Hứa Hạo Nhiên lộ ra biểu cảm đó, Hứa Mộc Tình cũng giật mình: “Sao vậy? Có phải chân bố lại xảy ra chuyện rồi không?”
“Không phải không phải! Mà là bắt đầu từ sáng nay bố nhốt mình trong phòng để học rồi”.
“Trơi ơi! Bố lấy hết những sách bố đã cất giữ mười mấy năm ra rồi, ở trong đó toàn là chữ và ký hiệu thôi. Chỉ nhìn thôi mà em đã thấy đơ người rồi”.
“Chị à! Không phải là bố mình định phản đòn đấy chứ? Nhẫn nhục mười mấy năm chỉ đợi lúc này được rửa hận?”
“Đét”, bà Liễu Ngọc Phân từ phòng bếp đi ra vỗ một cái lên trán Hứa Hạo Nhiên.
Bà chỉ thản nhiên thốt ra hai từ: “Ăn cơm”.
Trong lúc ăn cơm, không khí có chút kỳ quái. Lúc này, Lý Hùng chỉ cúi đầu ăn cơm. Hôm nay, mẹ vợ cuối cùng cũng nấu những món sở trường của mình rồi. Đó là món thịt thăn chua ngọt.
“Mẹ ơi, sao lại là thịt thăn chứ không phải là sườn vậy?”, Hứa Hạo Nhiên là người có gì nói đấy, lúc này dùng đũa gắp một miếng thịt thăn chua ngọt, nói.
“Hôm nay thịt thăn có giá ưu đãi chứ sườn lại tăng giá rồi”, nói xong bà Liễu Ngọc Phân tự mình gắp cho Lý Hùng một miếng thịt thăn chua ngọt.
“Con cảm ơn mẹ”, Lý Hùng nói.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh cười hì hì nói: “Mẹ! Bây giờ anh rể như con ruột của mẹ ý nhỉ”.
“Cái gì mà hình như, Tiểu Hùng chính là con ruột của mẹ. Con mà không ngoan thì mẹ sẽ đá con ra khỏi nhà đấy”.
Lúc này Hứa Mộc Tình đột nhiên lên tiếng nói với Hứa Hiếu Dương: “Bố ơi, con không muốn về ngôi nhà đó nữa”.
Ông Hứa Hiếu Dương từ đầu đến giờ đều cúi đầu ăn cơm, lúc này từ từ ngẩng đầu lên, nói: “Ở đó chưa từng là nhà của con”.
“Trước đây không phải, sau này cũng không phải. Nhà của con là ở đây này”.
“Chị à! Nơi nào có anh rể thì đó mới là nhà của chị”.
“Cái này gọi là thuyền theo lái gái theo chồng… Ai ya”.
“Mẹ ơi, chị lại đá con một cái rồi”.
Lúc này bà Liễu Ngọc Phân cầm một cái bánh bao không nhân rồi nhét vào miệng Hứa Hạo Nhiên.
Còn Lý Hùng thì mãn nguyện xoa xoa bụng, nói: “Mẹ ơi! Mẹ nấu ăn ngon thật đấy”.
“Nếu như không phải là Mộc Tình ngăn cản, cứ bắt con phải làm chồng cô ấy thì con…”.
“Con nhất định sẽ làm con trai của mẹ”.
“Phụt”, ông Hứa Hiếu Dương đang uống nước thì lúc này phun hết lá trà vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
Còn Hứa Mộc Tình không muốn so đo chấp nhặt với người nói dối không chớp mắt như Lý Hùng nữa. Ăn cơm xong, cô đứng dậy đi vào trong phòng chuẩn bị hồ sơ để ngày mai gửi nó đến các công ty.
Hứa Mộc Tình vừa mới đứng dậy, Lý Hùng liền nói với Hứa Hiếu Dương: “Bố ơi, con đã thương lượng với Mộc Tình rồi, hai ngày nữa sẽ thành lập một tập đoàn mới”.
“Đến lúc đó bố sẽ làm chủ tịch tập đoàn, Mộc Tình làm Tổng giám đốc còn Hạo Nhiên làm phó tổng”, lời này vừa nói ra thì cả nhà bốn người đều há hốc miệng, đờ đẫn nhìn Lý Hùng.
“Không đâu”, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đập bàn nói.
“Anh rể, em không đồng ý với cách làm của anh đâu”.
“Em cũng là người có lý tưởng có ước mơ mà”.
“Lý tưởng của em là làm một ca sĩ, em sẽ trở thành một người làm nghệ thuật mà tiếng hát của em sẽ truyền ra toàn thế giới…”, Hứa Hạo Nhiên chưa kịp nói câu sau thì đã bị ông Hứa Hiếu Dương đá cho một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT