Cô ta xác nhận lại lần nữa rồi đạp phanh.
Sau khi tiếng phanh xe chói tai vang lên thì chiếc xe cũng dừng lại bên đường.
Ngay sau đó nó lại nhanh chóng quay đầu.
Đường này cấm quay đầu.
Chiếc Lamborghini đỏ quay đầu làm những chiếc xe sau nháo nhào cả lên.
Đoạn đường bỗng rối loạn như một mớ bòng bong.
Một chiếc xe Audi không kịp phanh lại.
Sắp đâm thẳng vào đuôi xe Lamborghini.
Ngay lúc này!
Một chiếc BMW màu đen đột nhiên lao đến.
"Rầm!"
Chiếc Audi đâm vào chiếc BMW đen.
Chủ xe Audi mở cửa xe chỉ thẳng vào chủ xe BMW chửi bới: "Mày mù à, muốn chết đúng không?"
Chủ chiếc xe BMW giơ tay chỉ vào chiếc xe Lamborghini đỏ.
Cả người chủ xe Audi run lên.
Xe của Tôn Thượng Hương!
Mẹ ơi!
Hai chân anh ta mềm nhũn.
Nào dám chửi bới nữa.
Anh ta vội càng chắp tay với chủ nhân chiếc BMW nói: "Cảm ơn người anh em, anh cứu tôi một mạng rồi đấy".
Mặc dù bây giờ đường vẫn còn tắc.
Nhưng mọi người vừa liếc qua gương chiếc hậu thấy xe của Tôn Thượng Hương.
Không dám lề mề vội vàng chủ động nhường đường.
Dù cho trong lúc đấy hai chiếc xe có va quệt vào nhau cũng mặc kệ.
Ở đất Phú Châu này dám chắn đường cô ba nhà họ Tôn thì có khác nào muốn chết đâu.
Xe thể thao của Tôn Thượng Hương lao như bay trên đường.
Một nhà kho nào đó của nhà họ Tôn ngay lúc này.
"Ba".
"Có K".
"Bỏ".
"Một dây".
"Bỏ".
"Không chặn được".
"Bộ ba cây".
"Bộ tứ".
"Ha ha, ù rồi".
Ba người đàn ông đang ngồi trên bàn chơi bài đấu địa chủ.
Hai người khác ngồi xổm cạnh Liễu Ngọc Phân.
Bọn chúng nhìn chằm chằm bà ấy.
"Ả đàn bà này dù hơi già nhưng dáng người vẫn ngon nghẻ lắm, mặt mũi còn xinh hơn cả vợ tao".
"Dù bà ta đến từ cái nơi khỉ ho cò gáy nhưng người ta vẫn là vợ chủ tịch đấy".
Một tên đàn ông vừa nói vừa cười bỉ ổi.
Tên còn lại cũng đang định làm vậy, hắn gật đầu lia lịa: "Người bình thường như chúng ta ngày thường làm sao mà chạm được vào người vợ chủ tịch chứ. Bỏ qua cơ hội lần này thì không có lần sau nữa đâu".
"Đúng đấy, dù sao đã vào tay bà cả thì làm gì có chuyện còn sống mà ra ngoài chứ. Không bằng nhân cơ hội này anh em mình chơi một trận cho sướng".
Nói xong hai tên đó nhào về phía Liễu Ngọc Phân.
"Rầm!"
Cửa nhà kho đang đóng chặt bỗng bị người ta đá văng ra.
Mười mấy người trong nhà kho âm u tăm tối cùng quay đầu nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông to lớn sừng sững như cái cột điện đang đứng đó.
"Cam...Cam Hưng Bá!"
Trong đám người đó có một tên đệ nhận ra Cam Hưng Bá, run cầm cập nói.
Cam Hưng Bá chẳng nói chẳng rằng bước vào.
Hắn lao đến bên cạnh Liễu Ngọc Phân như một cơn gió.
"Bịch!"
Một phát đá bay.
Tên côn đồ đang định sàm sỡ Liễu Ngọc Phân bị đá văng ra như một quả bóng cao su.
Tên còn lại xoay người muốn bỏ chạy.
Cam Hưng Bá giơ chân dẫm mạnh vào lưng hắn.
"Răng rắc!"
Cú dẫm này của Cam Hưng Bá làm cột sống của gã gãy nát.
"Lũ khốn chúng mày bình thường ham ăn lười làm, giờ ngay cả chuyện mất hết tính người như này mà cũng làm được".
Thấy Cam Hưng Bá sắp lao vào đánh, một tên vội vàng nói: "Tất cả chuyện này đều là do bà cả sai khiến, chúng tôi chỉ làm theo mà thôi".
Cam Hưng Bá hừ lạnh: "Con mụ Kỳ Ti Mẫn bụng dạ xấu xa đấy".
"Đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được".
"Nói mau, Lý Phong ở đâu?"
Mấy tên côn đồ nhìn nhau không biết Lý Phong là ai.
Cam Hưng Bá trợn trừng mắt, xách cổ áo một tên nâng lên khỏi mặt đất.
"Cam đại ca tha cho em đi, Cam đại ca tha cho em đi mà".
"Ông đây không có hứng thú với cái mạng chó của mày. Ông chỉ muốn biết cái thằng Lý Phong giết chết Lữ Mãnh ở đâu thôi?"
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đang tuyệt vọng, vừa nghe thấy Lý Phong đến Phú Châu.
Hai người họ chợt mỉm cười.
Hy vọng.
Lý Phong chính là hy vọng của họ.
"Cam đại ca, chúng tôi không biết Lý Phong, chưa nghe thấy cái tên này bao giờ".
"Mẹ nó, nghĩa là thằng khốn đó vẫn chưa đến đây à".
Cam Hưng Bá ném tên côn đồ ra xa.
Gã bị ném văng ra mười mấy mét, ngã rầm xuống một góc nhà kho.
Truyện Full"Ọc ọc!"
Bụng Cam Hưng Bá bỗng sôi lên.
Hắn xoa bụng chửi bới: "Cái đồ cáo già Tôn Văn Đài, gấp gáp gọi ông đây đến".
"Cuối cùng chẳng thấy Lý Phong đâu, làm ông đây còn chưa kịp ăn cơm tối, sức đâu mà đánh nhau".
Cam Hưng Bá chỉ vào một tên côn đồ đứng cạnh nói: "Mày mau đi ra ngoài mua cơm cho tao".
Tên đó mặt mày méo xệch nói: "Cam đại ca, khu công nghiệp ở đây nếu không phải đã dỡ bỏ thì cũng chuyển hết đi nơi khác rồi. Giờ chỉ còn lại mấy nhà nông dân, làm gì có cửa hàng buôn bán".
"Anh em chúng tôi đã bắc một cái bếp nhỏ phía sau, nếu Cam đại ca không chê thì tôi đi nấu mì cho anh ngay nhé".
Cam Hưng Bá gật đầu nói: "Mày mau đi nấu đi, nếu nấu không ngon ông đây vặn cổ mày xuống".
Tên côn đồ đang định đi nấu mì, vừa nghe thế thì không dám đi nữa.
"Đi mau đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, ông đây sắp chết đói rồi đấy".
Lúc cả đám còn đang rụt đầu rụt cổ co rúm một chỗ, Liễu Ngọc Phân vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Hay để tôi nấu cho cậu một bát mì nhé?"
Cam Hưng Bá quay đầu nhìn bà ấy nói: "Vẫn là câu nói cũ, nếu nấu không ngon thì tôi vặn đầu bà xuống đấy".
"Cậu yên tâm đi, mặc dù nấu không ngọn bằng đầu bếp trong nhà hàng lớn nhưng chắc chắn là ăn được".
Mấy phút sau.
"Sụp!"
"Sụp!"
"Ừm, ăn ngon".
"Ăn ngon đấy".
Cam Hưng Bá đã ăn liên tiếp hai bát.
Hắn uống hai ba ngụm là hết bát nước dùng, rồi lại đưa bát cho Liễu Ngọc Phân nói: "Dì ơi cho tôi thêm bát nữa".
Liễu Ngọc Phân cầm bát đũa nói: "Cậu có thể cởi trói cho chồng tôi không, chân ông ấy vừa mới khỏi".
"Nếu cứ bị trói thế quá lâu dễ bị bệnh".
"Được thôi, đơn giản".
Cam Hưng Bá đạp tên côn đồ đứng cạng một phát nói: "Còn đứng ngẩn người gì nữa, mau cởi trói cho chú ấy đi".
Lúc Cam Hưng Bá ăn đến bát thứ tư thì bên ngoài truyền đến tiếng xe phanh gấp.
Ánh nắng ngoài cửa rọi vào, cũng chiếu sáng bóng người Lý Phong và Vương Tiểu Thất.
"Ơ? Đến rồi à?"
Cam Hưng Bá đang ngồi chồm hỗm trên ghế ăn mì lập tức đứng lên.
Hắn cầm lấy đôi đũa và "sùm sụp" toàn bộ mì vào bụng, ngay cả nước dùng cũng không để thừa.
"Tay nghề của dì đỉnh quá!"
Cam Hưng Bá lau miệng bước về phía Lý Phong.
Hắn vừa đi vừa xoay xoay cổ.