"Ông chỉ là một con chó được nhà tôi nuôi ở Thành Hải thôi, không có tôi, ông chết …”
Tôn Man Lị còn chưa kịp nói xong, thì Tiền Thành Hào đã bất ngờ ném bà ta ra ngoài cửa sổ.
Ngay lập tức nghe thấy tiếng hét chói tay trong không trung vọng đến!
Tiếng hét vang lên không ngừng cho đến khi cơ thể của Tôn Man Lị đập xuống sàn bê tông ở tầng dưới!
Lúc này, Tiền Thành Hào nhìn Tiền Gia Bình với ánh mắt lạnh lùng.
Tiền Gia Bình bò dậy. Hắn thu mình trong góc, liên tục giải thích với Tiền Thành Hào.
"Bố, bố nghe con nói. Con không có quan hệ gì với mẹ cả, bọn con hoàn toàn trong sạch, bọn con…”
Tiền Gia Bình còn chưa kịp nói hết câu.
Thì không biết từ lúc nào, Tiền Thành Hào đã cầm con dao trên tay.
"Đúng là nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà mà, tao tốt với mày như vậy thế mà mày lại muốn chiếm đoạt gia sản của tao!"
"Đồ phế vật vô dụng, đi theo mẹ mày luôn đi!"
Ông ta chém xuống!
Con dao đâm thẳng vào ngực Tiền Gia Bình.
Nhanh gọn lẹ!
Cơ thể Tiền Gia Bình run lên, khóe miệng không ngừng chảy máu.
"Bố …”, Tiền Gia Bình cố gắng gượng để nói gì đó.
Tuy nhiên, tay của Tiền Thành Hào đã tóm lấy cổ họng của Tiền Gia Bình.
Ông ta rút con dao đẫm máu ra khỏi ngực Tiền Gia Bình rồi đâm nó xuống một lần nữa!
"Suỵt, yên lặng nào, mày phải rời khỏi thế giới này một cách lặng lẽ như mẹ mày ấy”.
Nói xong, Tiền Thành Hào bẻ cổ Tiền Gia Bình "rắc" một cái.
Sau đó, Tiền Thành Hào ném Tiền Gia Bình ra ngoài cửa sổ như ném rác.
Tiền Thành Hào xoay người bước ra cửa.
Lúc này, Tang Cẩu ở bên cạnh nói: "Cậu ba sắp tan học rồi, lão gia muốn tự mình đi đón hay để tôi phái người đi ạ?"
Tiền Thành Hào lạnh nhạt nói: "Tao sẽ tự đi, nhưng đến bệnh viện một chuyến trước đã”.
Trong phòng VIP của bệnh viện.
Tiền Gia Triết lặng lẽ nằm trên giường, nhìn lên trần nhà với đôi mắt vô hồn.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân có người đi vào.
Quay đầu lại, hắn thấy Tiền Thành Hào đang bước vào.
"Bố, bố nhất định phải báo thù cho con!"
"Bố cử người đến Đông Hải giết thằng Lý Phong đi!"
"Con muốn chúng phải chết, cả nhà chúng phải chết!"
Tiền Thành Hào khẽ gật đầu, ông ta ngồi xuống bên cạnh Tiền Gia Triết.
Sau đó, trước mặt Tiền Gia Triết, rút hết tất cả các đường ống đang cắm vào người Tiền Gia Triết ra!
"Bố, bố đang làm gì vậy? Bố đang làm gì vậy?"
Tiền Thành Hào hoàn toàn phớt lờ tiếng la hét của Tiền Gia Triết.
Ông ta lấy một ống tiêm từ một tên vệ sĩ bên cạnh.
Sau đó, tiêm vào tĩnh mạch của Tiền Gia Triết.
"Bố, đây có phải là thuốc đặc trị gì đó không? Có phải sau khi tiêm một mũi thuốc, con sẽ khỏe lại ngay không”.
Tiền Gia Triết vui mừng khôn xiết, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra một chiếc hộp mà Tang Cẩu đang cầm trên tay, trên đó viết vài chữ tiếng Anh.
Lúc nhìn thấy cái hộp, Tiền Gia Triết liền sợ vãi đái.
Hắn bắt đầu la hét điên cuồng!
"Bố, con là con bố, con là con bố đấy! Bố không thể giết con được, không thể giết con được!"
Tiền Gia Triết nhận ra cái hộp này.
Nó là chiếc hộp mà hắn đặc biệt mang về từ nước ngoài.
Bên trong là một loại thuốc rất đặc biệt.
Một khi tiêm vào cơ thể người, da của người bị tiêm sẽ lở loét, chết một cách rất đau đớn.
Trước đây, hắn đã từng dùng phương pháp này để giết vài người rồi!
Hiện giờ, trong tay Tang Cẩu chỉ con lại một ống.
Tiền Gia Triết ban đầu định sử dụng nó cho Lý Phong!
Tiền Thành Hào vô cảm quay người rời đi, bước ra khỏi phòng bệnh VIP.
Tang Cẩu từ ngoài cửa đi vào, trên tay cầm một túi hồ sơ.
"Cậu hai, lão gia nhờ tôi đưa cho cậu cái này, để cho cậu chết một cách minh bạch”.
Khi Tang Cẩu lấy ra tờ giấy xét nghiệm quan hệ cha con, Tiền Gia Triết rống lên: "Làm sao có thể thế được! Rõ ràng thằng ba mới là con hoang mà!"
"Tao đã xét nghiệm rồi! Tao là con ruột, là con ruột đấy!"
Tang Cẩu cười lạnh: "Lão gia nói không phải thì là không phải”.
"Lão gia nhờ tôi chuyển lời giúp”.
"Lên đường bình an”.
Tiền Gia Triết mở to mắt, những tia máu trong đồng tử đột nhiên tăng vọt, làm con mắt hắn trở nên đỏ như máu.
Ngay sau đó, gân xanh trên da hắn lập tức nổ tung.
Sau đó, da trên mặt hắn liên tục mưng mủ!
Ngay cả khi cửa phòng đã đóng lại, Tang Cẩu vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của Tiền Gia Triết!
Lúc này, tại nhà trẻ Thiên Sứ.
Tiền Gia Hâm, con trai thứ ba của nhà họ Tiền, đang cưỡi trên lưng một cậu bé.
Cầm gậy trên tay, nó liên tục đánh vào đầu cậu bé kia.
"Nhanh lên! Nhanh nữa lên!"
Tiền Gia Hâm chơi rất vui, đằng sau nó còn có một đoàn tùy tùng đi theo nữa.
Các giáo viên và phụ huynh ở gần đó dường như đã quen với cảnh này.
Mọi người chỉ biết tránh đi, vì sợ bị con quỷ nhỏ này để mắt tới.
Dù chỉ là con nít nhưng Tiền Gia Hâm rất xứng với cái tên ‘con nít quỷ’ mà người ta thường nói.
Không chỉ bắt nạt bạn học, mà còn bắt nạt luôn cả giáo viên!
Ở cái nhà trẻ này, nó chính là vua, muốn làm gì cũng được!
Lúc này, nó nhìn thấy một cô giáo trẻ đẹp cầm hai cuốn sách đi ngang qua.
Tiền Gia Hâm vội vàng chạy đến, túm lấy váy của cô giáo, ra sức kéo nó xuống.
Cô giáo hét lên rồi quay lưng muốn bỏ chạy.
"Nếu cô chạy, tôi sẽ gọi vệ sĩ đến ký túc xá của cô tối nay, lột sạch quần áo của cô, chơi cô đến sáng đấy”.
Giọng điệu non nớt, giọng nói lanh lảnh, nhưng nghe không giống tiếng người chút nào!
Cô giáo chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, run rẩy trước ánh mắt bất lực của mọi người xung quanh.
“Hahaha!”, Tiền Gia Hâm lấy cây gậy và đánh vào người cô giáo.
Cô giáo thì khóc, còn nó thì cười không dứt!
Không lâu sau, chiếc xe sang trọng của Tiền Thành Hào chạy tới.
Tiền Thành Hào ngồi trong xe, nhìn thấy con trai mình bắt nạt người khác, không khỏi khẽ cười gật đầu.
"Không hổ là con trai của Tiền Thành Hào tao, từ nhỏ đã mạnh mẽ thế rồi”.
"Tốt, rất tốt. Nếu như sau này rèn luyện tốt, nhất định sẽ trở thành vua một phương!"
Tiền Thành Hào xuống xe một cách đầy khí chất.
"Bố!"
Tiền Gia Hâm vui vẻ chạy đến bên Tiền Thành Hào.
Tiền Thành Hào giang tay ôm cậu út vào lòng, để nó ngồi trên vai mình.
"Bố, mẹ đâu?"
"Mẹ bay về nhà ông ngoại rồi”.
"Bố ơi, hôm nay con làm được rất nhiều việc tốt đấy. Trương Tiểu Minh kia rất vô dụng. Ngày nào nó cũng bị con bắt nạt! Và, còn có …”
Đúng lúc Tiền Gia Hâm đang tự hào nói về thành tích của mình ở nhà trẻ ngày hôm nay.
Thì một shipper lái xe điện chạy tới và đưa một túi hồ sơ cho Tiền Thành Hào.
"Vừa rồi có một anh bảo tôi đưa cái này cho ông”.
Sau khi nói xong, cậu ta liền lái xe điện rời đi.
Tiền Thành Hào cau mày, mở túi hồ sơ ra.
"Thưa ông Tiền, tôi rất xin lỗi. Do sơ suất của nhân viên, kết quả kiểm tra đã bị sai”.
"Ông và Tiền Gia Triết có quan hệ ruột thịt”.
"Ông và Tiền Gia Hâm không có quan hệ ruột thịt”.
Tiền Thành Hào choáng váng!
Sốc!
Không thể tin được!?
Con hoang!
Là đứa súc sinh đang ngồi trên vai ông ta!!
Ông ta đã tự tay giết chết đứa con trai thứ yêu quý của mình!
Người kế vị!
Con rồng của tương lai!
Không!
Không!!
Không!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT