Lúc này, Tang Cẩu hét lớn một tiếng rồi xông về phía Lý Nhị Ngưu.
Hắn và Lý Nhị Ngưu giao đấu ác liệt.
Trong chốc lát, hai người đã giao thủ mấy hiệp, bất phân thắng bại.
Nhưng Lý Nhị Ngưu càng đánh càng hăng.
Cho dù nắm đấm của Tang Cẩu đánh tới tấp vào người anh ta thì Lý Nhị Ngưu không những không sợ mà ngược lại còn sung sức hơn.
Anh ta giống như thanh sắt được rèn vậy, càng đánh càng nóng hừng hực, tràn đầy sức mạnh.
Ngược lại, Tang Cẩu nhìn lại chính mình, càng đánh càng sợ hãi.
Trên thế giới này tại sao lại có những người như anh ta chứ?
Mà điều làm Tang Cẩu sợ hãi hơn chính là, những tên đàn em giỏi giang mà hắn mang đến đã bị hạ gục hết rồi.
Đám người Vương Tiểu Thất như đang xem kịch vậy, họ vây Tang Cẩu lại.
Trong suy nghĩ của họ, một mình Lý Nhị Ngưu là quá đủ để đối phó với Tang Cẩu rồi.
Họ không hề có ý định tiến lên giúp đỡ.
Tang Cẩu giận dữ vô cùng.
Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng là một đại ca khét tiếng của thế giới ngầm ở Thành Hải.
Tang Cẩu càng đánh càng hăng, tốc độ ra đòn cũng càng lúc càng nhanh.
Nhưng sau mỗi lần bị đánh ngã, Lý Nhị Ngưu chẳng mất nhiều thời gian đã đứng dậy được ngay.
Cho đến khi Tang Cẩu cảm thấy thể lực của mình giảm sút rõ rệt thì Lý Nhị Ngưu đột nhiên bùng nổ sức mạnh.
Vào lúc này, Tang Cẩu cảm thấy như nhìn thấy một con dã thú nguy hiểm trước mặt.
Lý Nhị Ngưu gầm lên một tiếng, rồi vung nắm đấm vào thẳng mặt Tang Cẩu.
“Rầm!”
Tang Cẩu bay ngược về phía sau.
Người hắn đập mạnh vào bức tường cách đó hơn chục mét.
Nhìn lại Lý Nhị Ngưu, cả người anh ta toàn là vết thương, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng.
Nhưng mà Lý Nhị Ngưu lại nở nụ cười.
Vương Tiểu Thất đi tới vỗ vai Lý Nhị Ngưu: “Anh Ngưu, tuyệt vời!”
“Anh quả là đã tiến bộ rõ rệt so với mấy ngày trước".
“Có phải gần đây anh lén lút nhờ đại ca truyền thụ kĩ năng không vậy?"
“Vớ vẩn! Tao là loại người như thế sao? Với lại, nhiệm vụ huấn luyện mà ông chủ giao giờ tao còn chưa hoàn thành, làm gì còn mặt mũi nào mà đi nhờ ông chủ nữa chứ".
Nhiệm vụ huấn luyện?
Lẽ nào bọn họ đều là do một người huấn luyện sao?
Tang Cẩu che mặt, lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất.
Tay của hắn toàn là máu, đầu đau như muốn nổ tung ra vậy.
Vừa nãy khi bị Lý Nhị Ngưu đấm vào mặt cảm giác như là có một viên bi sắt đập vào hắn vậy!
Tang Cẩu nhìn bảy người trước mắt.
Bảy người này chắc chắn không phải luyện võ từ khi còn nhỏ, bọn họ đã luyện thần tốc trong khoảng thời gian ngắn!
Nhưng một khi bọn họ bộc phát sức mạnh của mình, tốc độ và sức mạnh vượt xa sự tưởng tượng của Tang Cẩu.
Là ai? Rốt cuộc là ai mà có thể huấn luyện họ trở nên đáng sợ như vậy chứ?
Lẽ nào là...
Là Lý Phong!?
“Lý Phong đâu? Bảo hắn ra đây gặp tôi”.
Tang Cẩu vừa mới nói dứt lời đã bị Vương Tiểu Thất đá bay sang một bên.
Vương Tiểu Thất phun ngay một bãi nước bọt lên người Tang Cẩu: “Cái hạng như mày không đủ tư cách gặp đại ca”.
“Có điều, đại ca bọn tao bảo tao mang một món đồ cho mày”.
Nói xong, Vương Tiểu Thất lấy một túi tài liệu trong người ra rồi vứt lên người Tang Cẩu.
Tang Cẩu không mở ra, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thất với ánh mắt đầy thù hận.
“Ý mày là gì? Trong cái túi này có gì?"
Vương Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng: “Đại ca tao nói, tuy mày tứ chi phát triển nhưng lại không có não, thế nên bảo tao đem đến một ít đồ cho não mày khôn lên một tí".
“Ý mày là gì?”
"Ý gì hả? Mày mở ra rồi tự mình xem đi!"
Tang Cẩu mở túi tài liệu ra, hắn chỉ nhìn lướt qua nội dung và ảnh bên trong, lập tức nhảy dựng lên.