Nếu Lý Phong chết, thì có nghĩa thế giới ngầm tỉnh Giang Châu sẽ nghênh đón một rung chuyển vô cùng lớn.
Đao Gia đã mất rồi.
Lý Phong sắp thay thế Đao Gia trở thành ông lớn của thế giới ngầm tỉnh Giang Châu, nếu cũng bị Tống Viễn xử lý.
Như vậy, cơ hội của những ông lớn trốn trong chỗ tối của thế giới ngầm kia đã đến rồi.
Ai cũng biết nước trong không có cá.
Chỉ khi nước đục rồi, mới có thể mò được cá.
Đối với người đứng đầu các thế lực nhỏ của thế giới ngầm tỉnh Giang Châu, nhà họ Tống là một con quái vật lớn.
Nhưng dù bàn tay của nhà họ Tống có vươn xa đến mức nào, bọn họ cũng không có khả năng thâu tóm thế lực của cả tỉnh Giang Châu vào tay mình.
Lúc này, chỉ cần đuổi theo chiều gió, ai cũng có thể bắt được cá!
Hơn nữa bây giờ rất nhiều người đều đang nhằm vào Đông Hải.
Khoảng thời gian gần đây, tỉnh Đông Hải thay đổi rất lớn.
Không biết là bị cái gì kích thích, rất nhiều nhà đầu tư đều đầu tư vào Đông Hải.
Cơ sở vật chất của Đông Hải cũng được cải thiện nhiều.
Rất nhiều vùng ngoại thành trước đây cỏ mọc thành bụi liên tiếp xuất hiện công trường xây dựng.
Rất nhiều dự án khổng lồ cũng dần dần hoàn thành.
Dân cư ở Đông Hải cũng tăng lên rất nhanh, nếu tiếp tục như thế, Đông Hải sẽ không chỉ là một miếng thịt béo, còn là một cái bánh ngọt rất lớn.
Nó sẽ trở thành một thành phố vô cùng quan trọng khác ngoài tỉnh!. KHÔNG Q𝖴ẢNG CÁO, đọc t𝙧𝓊𝗒ện tại ﹟ 𝖳𝙧𝖴𝗆𝖳𝙧𝓊𝗒ệ n.Vn ﹟
Ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội được chia một miếng bánh ngọt!
…
“Cái gì? Ông thả ông ta rồi á!?”
Liễu Ngọc Phân đập bàn đứng dậy, bà ấy trợn to mắt, nhìn Hứa Hiếu Dương với vẻ khó tin.
“Ông ta muốn giết ông đó! Hôm nay nếu không nhờ có con rể đuổi theo, e rằng ông đã…”
Đến đây, Liễu Ngọc Phân không nói tiếp nữa, nhưng bà ấy vẫn rất lo lắng.
“Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ này nghĩ đủ mọi cách hại chúng ta, còn phát điên đánh bố con thành như vậy”.
“Con thân là con trai lại tuỳ tiện thả ông ta đi, vậy nếu ông ta trở về trả thù thì phải làm sao đây?”
Hứa Hiếu Dương cúi đầu, im lặng ngồi trên sofa.
Một lúc sau, ông ấy mới nhỏ giọng nói một câu: “Dù sau ông ta cũng là anh trai của tôi mà”.
“Anh trai cái khỉ gió! Ông xem ông ta như anh trai, nhưng ông ta có coi ông là em mình không? Biết bao nhiêu năm nay, ông ở trong mắt ông ta còn không bằng một con chó nữa!”, Liễu Ngọc Phân tức giận đến mức đỏ cả mắt.
Hứa Mộc Tình ở bên cạnh vội vàng trấn an Liễu Ngọc Phân: “Mẹ đừng kích động, chuyện không khủng khiếp như mẹ nghĩ đâu”.
“Sau này chỉ cần chúng ta đề phòng bọn họ hơn là được”.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh chen vào một câu: “Đúng vậy, dù bố có hiền hơn nữa cũng không thể sẽ bị người ta lừa hai lần bằng một cách giống nhau được”.
Liễu Ngọc Phân trừng Hứa Hạo Nhiên một cái, bà ấy quay đầu nhìn về phía Lý Phong.
Vô hình trung, Lý Phong đã trở thành trụ cột trong gia định.
Xảy ra chuyện lớn, tất cả mọi người đều sẽ theo phản xạ có điều kiện đi hỏi anh.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lý Phong hờ hững nói: “Không cần lo lắng chuyện nhà của bác cả, quan trọng là bên phía ông nội phải xử lý thế nào?”
Nhắc tới Hứa An Thái, Liễu Ngọc Phân sa sầm mặt.
Hứa Hiếu Dương nắm lấy tay Liễu Ngọc Phân: “Bà xã, dù thế nào ông ấy cũng là bố tôi”.
“Tôi đã chuyển ông ấy đến bệnh viện của Đông Hải chúng ta rồi, đợi ông ấy tỉnh lại, tôi muốn…”
Liễu Ngọc Phân như đã sớm đoán ra người đàn ông của mình muốn làm gì, bà ấy duỗi tay chỉ vào mấy căn phòng trong nhà: “Nhà chúng ta chỉ rộng chừng này, ông đón ông ấy về, ông ấy nghỉ ngơi ở đâu?”
“Vấn đề này thì dễ giải quyết lắm, trên đường về, con đã bàn bạc xong với bố rồi, chúng ta mua một căn nhà mới”, Lý Phong chen vào một câu.
“Oh, yeah, anh rể, anh là anh rể ruột của em”.
Vừa nghe thấy mua nhà mới, Hứa Hạo Nhiên lập tức nhảy cẫng lên, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
“Anh rể, lần này chúng ta nhất định phải mua một căn nhà rộng một chút”.
“Em muốn có phòng vệ sinh và phòng tắm riêng”.
“Phòng của em phải có một cái ban công thật lớn nữa”.
“Em còn muốn một căn phòng nhỏ để nhạc cụ, cả…”
Liễu Ngọc Phân bên cạnh đạp Hứa Hạo Nhiên một cước.
Bà ấy nói với Lý Phong: “Thật ra chen chúc một chút cũng ở vừa rồi, không cần thiết phải mua nhà mới đâu, bây giờ giá nhà ở Đông Hải cũng rất cao”.
“Mẹ, phòng bếp của nhà chúng ta bây giờ quá nhỏ”.
“Mẹ hoàn toàn không thể phát huy tài nấu nướng được”.
“Con định làm một phòng bếp rộng năm mươi mét vuông cho mẹ, trang bị lò vi ba, lò nướng cho mẹ luôn”.
Lý Phong biết Liễu Ngọc Phân rất thích nấu nướng.
Một người cần kiệm như mẹ vợ mà thỉnh thoảng vẫn sẽ bỏ tiền mua một vài dụng cụ và sách nấu ăn.
Liễu Ngọc Phân vốn còn hơi do dự, sau khi nghe thấy lời của Lý Phong, trong mắt vô thức hiện lên sự chờ mong.
“Thằng nhóc Tiểu Phong này, chuyện gì cũng lo lắng vì nhà chúng ta, người không biết còn tưởng là con trai ruột của chúng ta nữa ấy”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT