Đúng lúc đó, thanh đao được tuốt ra khỏi vỏ.

"Keng——"

Một âm thanh inh tai nhức óc vang lên.

Trog không khí chợt lóe lên một vệt ánh sáng vàng!

Ba tên cao thủ không dừng lại nhưng đầu của chúng lại lần lượt rơi khỏi cổ.

Chết rồi!

Nhìn thấy ba tên cao thủ mình dẫn theo chết một cách lãng xẹt như vậy, Ngụy Hàn Siêu không khỏi kinh ngạc thốt lên.

"Ngon đấy!"

"Thanh đao này chưa cùn cũng như ông già rồi còn chưa chịu chết đấy”.

Lúc này Ngụy Tiêu Dương ở phía sau Ngụy Hàn Siêu chầm chậm đi lên phía trước.

Hắn chắp tay sau lưng nhìn Đao Gia: "Cuối cùng cũng hiểu được tại sao nó được gọi là Kim Đao rồi”.

"Nhưng tiếc là chiêu lúc nãy đã lấy đi khá nhiều sức của ông đấy”.

"Cộng thêm lúc trước ông còn bị trúng độc nữa, xem ra ông sắp tạch đến nơi rồi”.

"Để tôi đóng quan tài cho ông luôn nhé”.

“Đừng nói nhảm nữa, lên đi!”, Đao Gia tức giận hét lên.

Hai người đồng loạt ra tay, ánh sáng từ khoản đao lóe lên, nắm đấm liên tiếp tung ra!

Những người bên cạnh hoàn toàn không thấy động tác của họ.

Chỉ có thể cảm nhận được đao khí khủng khiếp, cùng nắm đấm khiến tai người ta ù đi!

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã tách ra.

Ngụy Tiêu Dương lúc nãy còn đang chắp hai tay sau lưng, lúc này hai tay hắn đã buông xuống.

Hắn quay lưng lại với Đao Gia và đối mặt với Ngụy Hàn Siêu.

Đột nhiên, Ngụy Tiêu Dương chạy tới bên cạnh Ngụy Hàn Siêu.

"Đi!"

Nói xong, Ngụy Tiêu Dương dẫn theo Ngụy Hàn Siêu nhanh chóng rời đi.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói khó hiểu của Ngụy Hàn Siêu: "Sao lại đi? Lao lên giết lão già kia cho tao!"

Lúc này, Diêu Nhược Nam mới phát hiện ra chỗ Ngụy Tiêu Dương vừa đứng có một vũng máu trên mặt đất.

Cái này chắc là máu của Ngụy Tiêu Dương nhỉ!

Hắn đã bị Đao Gia chém trúng rồi!

Nhưng mọi người chưa kịp hoan hô thì Đao Gia đang đứng yên đột nhiên khẽ lay người.

Ngay lập tức, ông ta ngã xuống.

“Ông ơi!”, tiếng hét hoảng sợ của Diêu Nhược Nam vang khắp đại sảnh.

Đao Gia bị hạ gục rồi.

Ông ta mặt mày tái nhợt nằm trên giường bệnh, với đôi tay run rẩy, nắm chặt lấy cánh tay của Diêu Nhược Nam.

"Nhược Nam, mọi người mau rời khỏi tỉnh đi”.

"Ông ơi, cháu không đi đâu. Đây là nhà của cháu. Cháu sẽ không đi đâu cả, cũng không bỏ ông lại đâu!"

Đao Gia gọi Điền Minh Cường đến bên cạnh: "Đại Cường, ông dẫn Diêu Nhược Nam rời khỏi đây đi, đến Đông Hải, tìm Lý Phong”.

Điền Minh Cường vội vàng nói: "Đao Gia, Ngụy Tiêu Dương đã bị ông đánh bại rồi, sao chúng tôi lại phải đi chứ? Hơn nữa còn có ông ở đây nữa…”

Điền Minh Cường còn chưa kịp nói xong, thì Đao Gia đã ho dữ dội.

Ho khan, Đao Gia ho ra máu đen.

Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường giật mình kêu lên.

"Ông ơi ông làm sao thế?"

"Ông sắp không xong rồi. Lúc trước ông luôn cố áp chế khí tức, vì không muốn Ngụy Tiêu Dương nhìn ra sơ hở của mình”.

"Tuy rằng Ngụy Tiêu Dương bị ông làm bị thương, nhưng vết thương của hắn không nghiêm trọng, hắn sẽ sớm bình phục thôi”.

"Khi chúng đến đây lần nữa, lúc đó mọi người muốn đi cùng không kịp nữa rồi!"

"Đi, mau đi đi!"

Nhưng bất kể Đao Gia nói gì, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường vẫn đứng bên cạnh ông ta, bất động.

Hơn nữa không chỉ có hai người bọn họ, mà tất cả tinh nhuệ của hội quán Kim Đao cũng đứng im như bị đóng cọc xuống đất.

Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Đao Gia.

Bọn họ đứng thẳng, ánh mắt kiên định!

Diêu Nhược Nam đỡ Đao Gia lên ghế sô pha, cô ta trực tiếp quỳ xuống: "Ông ơi, ông đã cứu mạng cháu”.

"Nếu không phải năm đó ông xông vào biển lửa cứu cháu”.

"Thì cháu đã theo bố mẹ lâu rồi”.

"Hôm nay dù ông nói gì đi nữa, cháu cũng sẽ không đi đâu cả”.

“Tất cả mọi người ở hội quán Kim Đao chúng cháu sống cùng sống chết cùng chết!

"Sống cùng sống chết cùng chết!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play