Cô như thể đã bị dính vào trong cơ thể Lý Phong, không thể tách ra được nữa.

Trương Hiểu Bình lúc này đang đứng ở cửa, nhanh chóng lặng lẽ đóng cửa phòng.

Ánh mắt Trương Hiểu Bình tràn đầy thích thú.

Thật là cảm động!

Khi Trương Hiểu Bình quay đầu lại, cô ấy đã bị giật mình.

Hứa Hạo Nhiên đã đứng sau lưng cô ấy từ lúc nào, trên tay còn cầm một quyển sổ và một cây bút.

Trương Hiểu Bình đang định nói, thì Hứa Hạo Nhiên lập tức che miệng Trương Hiểu Bình lại, nói nhỏ: "Đừng kêu, đừng kêu lên”.

"Nếu phá đám anh rể, e rằng hai người chúng ta sẽ bị anh rể treo lên, sấy khô thành thịt ba muối mất”.

Trương Hiểu Bình nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên viết nguệch ngoạc trên cuốn sổ, tò mò hỏi: "Anh đang viết gì vậy?"

"Cách tán gái của anh rể thật là tài tình, tôi phải tranh thủ viết lại”.

"Tương lai tôi có thể theo đuổi được người đẹp nào đó hay không đều phụ thuộc hết vào anh rể đấy”.

Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nháy mắt một cái.

Cậu ta nhìn Trương Hiểu Bình cười nói: "Hiểu Bình, hai người chúng ta…”

"Nồ, anh không phải gu của tôi”.

Trương Hiểu Bình lắc đầu, xoay người rời đi.

Hứa Hạo Nhiên dựa vào tường vẻ mặt bất lực, nhìn theo bóng lưng của Trương Hiểu Bình, không khỏi chán nản.

"Mình chỉ là một con cá nấu canh chua thôi”.

" Vừa chua vừa dở vừa thừa thãi …”

Tỉnh, tại hội quán Kim Đao.

Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường vội vã trở về tỉnh.

Khi cả hai bước nhanh vào sảnh, họ liền thấy Điền Nhất Đao đang lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim nơi Đao Gia thường ngồi.

Khi nhìn thấy tư thế của Điền Nhất Đao, Điền Minh Cường lập tức hét lên: "Láo!"

"Điền Nhất Đao, đó là nơi mày có thể ngồi chắc? Mau đứng dậy cho tao!"

Điền Nhất Đao ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim, cười lạnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn Điền Minh Cường và lạnh nhạt nói: "Nhiều năm trước, khi tôi mới đi theo Đao Gia, ông ta đã nói với tôi một câu”.

"Trong thế giới này, mạnh được yếu thua, tất cả sinh vật đều sẽ già đi”.

"Vua một thời bị thay thế cũng là chuyện thường tình”.

"Đao Gia đã già rồi, bây giờ hội quán Kim Đao này là của tôi”.

Điền Minh Cường lập tức rống lên: "Của mày cái con khỉ!"

"Cho dù là Đao Gia có làm sao đi chăng nữa, thì hội quán Kim Đao này sẽ thuộc về cô chủ”.

"Cóc liên quan đến cái loại người ngoài như mày?"

"Nếu mày còn không đứng lên thì đừng trách tao”.

Điền Nhất Đao đặt thanh bội đao của mình lên bàn trà, ngẩng đầu nhìn Điền Minh Cường với vẻ chế nhạo.

"Đừng trách ông à, ông là cái thá gì?"

"Còn tưởng mình là Tứ đại thiên vương ở tỉnh à. Không có Đao Gia che chở, ông cũng chỉ là một bãi cứt chó thôi”.

Điền Minh Cường không nhịn được nữa, gầm lên.

Đồng thời, giơ nắm đấm lên, lao về phía Điền Nhất Đao.

Vào lúc Điền Minh Cường lao tới, Điền Nhất Đao có hơi sửng sốt.

Bởi vì hắn phát hiện ra rằng tốc độ của Điền Minh Cường đã nhanh hơn trước một chút.

Tuy nhiên, Điền Minh Cường vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Chỉ thấy lóe lên một cái.

Tay phải của hắn rút đao ra trong khi tránh cú đấm của Điền Minh Cường.

Lưỡi đao lao vút đi.

Trong nháy mắt, nó hung hăng chém về phía cổ của Điền Minh Cường.

Tuy nhiên, nó lại không như những gì Điền Nhất Đao mong đợi.

Trên lưỡi đao, không có cảm giác đã chém trúng.

Điền Minh Cường đã tránh được cú chém chết người của Điền Nhất Đao.

Điền Nhất Đao ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Điền Minh Cường lùi lại.

Điền Nhất Đao cảm thấy rất lạ trước sự thay đổi đột ngột của Điền Minh Cường.

"Mới có mấy ngày không gặp mà phản xạ của ông đã tốt hơn trước rồi đấy nhỉ”.

Đừng nói đến Điền Nhất Đao, ngay cả chính Điền Minh Cường cũng ngạc nhiên.

Căn bản thì gã ta không thể tránh được mũi đao vừa rồi.

Tuy nhiên, cơ thể của gã đã tránh nó theo phản xạ có điều kiện.

Theo quan điểm của Điền Minh Cường, điều này cũng giống như Lý Phong đã cứu gã một mạng!

"Nhưng vậy thì đã sao? Dù gì thì hôm nay ông cũng phải chết ở đây”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play