"Tại sao ngay cả một công trường nhỏ tí hin mà cũng không xử được thế?"

Tên thuộc hạ vội vàng nói: "Chi tiết thì không rõ, nhưng chúng đã thả một người của chúng ta về, giờ anh ta đang ở bên ngoài ạ”.

Mã Nam Lăng bước nhanh ra khỏi phòng.

Khi đến đại sảnh, hắn không khỏi lập tức đưa tay bịt mũi lại.

Vì lúc này, trong đại sảnh đang bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.

Tên côn đồ làm Hứa Mộc Tình bị thương lúc này đã bị liệt toàn thân, chỉ còn lại mỗi cổ là có thể cử động được.

Vừa nhìn thấy Mã Nam Lăng, hắn vội vã hét lên: "Cậu chủ!Cậu chủ! Mau đi cứu các anh em đi!"

"Bọn khốn nạn đã đào một cái lỗ và ném tất cả các anh em vào đó rồi!"

"Chúng còn cho người đi đại tiện và đi tiểu tiện vào trong hố nữa!"

Mã Nam Lăng giờ đây cuối cùng cũng hiểu được tại sao tên này lại hôi như vậy rồi?

Hóa ra đó là mùi phân người.

Mã Nam Lăng lập tức nổi giận gầm lên: "Gọi tất cả các anh em lại đây, cầm vũ khí đến Đông Hải!"

Toàn bộ An Hải rung chuyển.

Mã Nam Lăng, trùm của thế giới ngầm An Hải, tập hợp tất cả anh em của mình.

Tổng cộng có hơn hai mươi mấy xe ngựa chạy về phía Đông Hải!

Công trường về đêm rất yên tĩnh.

Chỉ có tiếng chó sủa ở các thôn xa, nối tiếp nhau.

Không lâu sau, xe này nối đuôi xe khác rẽ vào từ con đường đằng xa, phóng nhanh về phía cổng công trường.

Những chiếc xe dừng lại thành hàng.

Cửa xe đồng loạt mở ra, một đám côn đồ hung hãn có trang bị hung khí lao xuống.

Một trăm.

Hai trăm.

Lần này ra quân ít nhất phải ba trăm người!

"Người đâu? Chết ở só nào rồi?"

Trong đám đông vang lên tiếng hét của một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông này lúc này đang đứng bên cạnh Mã Nam Lăng.

Mã Nam Lăng quắc mắt nhìn chằm chằm mọi thứ trước mặt, hắn dẫn người chậm rãi đi về phía trước.

Lúc này, đèn phía trước đột nhiên bật sáng.

Một chùm sáng rọi từ trên xuống đất.

Lý Phong lúc này đang đứng trong ánh đèn.

Mã Nam Lăng cười lạnh một tiếng khi thấy Lý Phong chỉ có một mình.

"Nhóc đừng có ở đó cố làm ra vẻ bí ẩn nữa, mau gọi ông chủ Lưu Đức Luân của mày ra đây”.

Lý Phong không đáp, Mã Nam Lăng nói tiếp: "Lưu Đức Luân, tao là Mã Nam Lăng đến từ An Hải. Hôm nay tao đến đây chỉ có hai việc”.

"Thứ nhất, cứu em trai. Thứ hai, đánh gãy tay chân của mày”.

"Đông Hải có một tẹo, mày muốn làm con rùa rụt đầu, đợi đấy, tao đây sẽ lôi đầu mày ra, lột ra mày ra cho coi”.

Hung dữ và độc đoán!

Đây là trùm của An Hải!

Ngay khi Mã Nam Lăng vừa nói xong, thì đám người phía sau hắn bắt đầu la hét, hô chém hô giết.

Mã Nam Lăng lập tức giơ tay lên.

Lúc này hắn đã nhìn thấy Lưu Đức Luân đi ra cách đó không xa, giống như đứng sau lưng Lý Phong.

"Lưu Đức Luân, mày đứng sau một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch là có ý gì?"

"Sao, sợ rồi à? Nếu sợ thì quỳ xuống”.

Lưu Đức Luân đứng sau lưng Lý Phong lạnh lùng nói: "Mã Nam Lăng, mày ở An Hải là một con chó dữ chuyên đi cắn người”.

"Nhưng mày chỉ là một con chó bông biết ngoe nguẩy cái đuôi trước mặt đại ca của tao thôi”.

"Thằng chó, muốn chết à!"

Đám thuộc hạ phía sau Mã Nam Lăng rất kích động.

Mã Nam Lăng khẽ giơ tay ra, chúng liền im bặt.

Mã Nam Lăng cau mày nhìn Lưu Đức Luân rồi nói.

"Vừa rồi mày nói, thằng oắt con kia là đại ca của mày?"

Lưu Đức Luân đang định mở miệng nói, thì Lý Phong lúc này mới nhẹ giọng nói: "Lắm mồm quá rồi đấy”.

Lưu Đức Luân ngậm miệng ngay lập tức.

Mã Nam Lăng cho tới lúc này mới coi trọng Lý Phong: "Nhóc, nếu mày là đại ca của Lưu Đức Luân, thì tao sẽ nói thẳng, thả em tao ra ngay”.

"Và giao nộp mảnh đất này cho tao. Bằng không, tao đánh cho nát người ra đấy!"

Mã Nam Lăng nói tiếp: "Công tử nhà họ Tô đã bán hết tài sản của tập đoàn Thái An cho tao rồi”.

"Khu đất này cũng thuộc tài sản của tập đoàn Thái An”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play