Lúc rời khỏi nơi này, Hoàng Chấn trợn mắt nhìn Lý Phong: “Cậu đợi đó đi! Nhất định tôi sẽ quay lại!”

“Bớt nói xàm đi, mau cút!”

Lưu Đức Luân nhét Hoàng Chấn vào trong xe.

Sau khi Hoàng Chấn rời khỏi nơi này, Lưu Đức Luân quay đầu nhìn Lý Phong.

“Đại ca, để cho Hoàng Chấn đi về như thế này, sẽ không thả hổ về rừng chứ?”

“Dù gì nhà họ Hoàng cũng là một trong sáu gia tộc đứng đầu Giang Châu”.

“Mặc dù xếp hạng cuối nhưng thế lực nhà bọn họ hùng mạnh, tôi lo sau này sẽ xảy ra biến cố”.

Lý Phong lại nói hờ hững: “Trong mắt tôi, sáu gia tộc lớn ở Giang Châu cũng chỉ là vài công xưởng mà thôi”.

“Với lại bắt đầu từ ngày hôm sau, nhà họ Hoàng đã bị loại trừ”.

“Năm ấy Hoàng Chấn có thể chống đỡ được một gia tộc nhỏ là nhờ một chữ ác”.

“Nhưng ông ta không biết rằng sau lưng mình còn có một vài người trẻ tuổi ác hơn cả ông ta nữa”.

“Bây giờ nhà họ Miêu đã phân chia gần xong tài sản của Hoàng thị rồi”.

Lưu Đức Luân nhìn Lý Phong đăm đăm.

Ánh mắt anh ta toát ra vẻ sùng bái.

Giỏi thật, đúng là giỏi thật!

Không những Lý Phong có thân phận bí ẩn và sự mạnh mẽ đến mức gần như vô địch.

Anh còn có đầu óc hơn hẳn người bình thường.

Chỉ trong ngày một ngày hai, không ngờ tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất đã thâu tóm một phần năm doanh nghiệp của Đông Hải trong lòng bàn tay!

Quan trọng hơn nữa là, thậm chí anh đã đoán được bước đi của kẻ địch của kẻ kịch.

Kể từ lúc ban đầu, anh đã gieo xuống cạm bẫy liên hoàn!

Không ngờ những ông lớn trên tỉnh còn liên tục bán mạng nhảy xuống!

Phục sát đất!

Bây giờ Lưu Đức Luân nhìn Lý Phong với vẻ sùng bái như thể đang nhìn một vị thần!



Sáng ngày hôm sau, Tô Phương Hoa luôn có thói quen dậy sớm đã ăn mặt tươm tất.

Anh ta đặt một tấm thẻ vàng lên trên chiếc tủ đầu giường, nhìn nụ cười hài lòng của ngôi sao nữ trên ở trên giường, Tô Phương Hoa bước ra khỏi phòng với vẻ mặt kiêu ngạo.

Anh ta luôn có thủ đoạn hơn người để đối phó với các cô gái.

Anh ta cho rằng trên đời này không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể thoát khỏi ải của mình.

Bây giờ anh ta vô cùng trông đợi ngày gặp mặt Hứa Mộc Tình.

Thế là anh ta gọi điện thoại kêu thư ký đến.

“Có phải tập đoàn Lăng Tiêu đang rối nùi như nồi cháo không?”

Nhưng điều khiến cho Tô Phương Hoa bất ngờ là thư ký lại lắc đầu mà nói: “Hoàng Chấn thất bại rồi”.

“Tối ngày hôm qua, bọn họ đã rút hết tất cả số vốn và nhân viên ra khỏi Đông Hải”.

“Hơn nữa bọn họ còn nhượng tất cả doanh nghiệp của mình trong Đông Hải cho tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất”.

Sau khi Tô Phương Hoa ngập ngừng một lúc, anh ta không khỏi thở dài: “Xem ra Lưu Đức Luân là một người tài ba, có thể nuốt hết vài tỷ của nhà họ Hoàng một cách đơn giản như thế”.

“Cậu chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao ạ?”

Tô Phương Hoa ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu lập tức đem hết tất cả văn kiện trong tập đoàn Thái An bán cho Mã Nam Lăng ở An Hải!”

Vừa nghe thấy cái tên Mã Nam Lăng, thư ký giật mình hoảng hốt: “Cậu chủ, Mã Nam Lăng là kẻ có số má nhất ở An Hải đó”.

“Hắn hoạt động trong cả hắc bạch đạo, nếu như bán tập đoàn Thái An cho hắn, đồng nghĩa việc bắc cho hắn một cây cầu”.

“Với phong cách làm việc của hắn, hắn sẽ nhanh chóng thâm nhập và chiếm đoạt hết cả Đông Hải!”

Tô Phương Hoa nở nụ cười khó dò: “Mã Nam Lăng đúng là kẻ có số má nhất ở vùng đất An Hải”.

“Nhưng ra khỏi An Hải, hắn chỉ là một con chó biết cắn người mà thôi”.

“Hơn nữa, nếu như tôi không đẩy tập đoàn Lăng Tiêu vào chỗ chết thì làm sao có thể khiến cho Hứa Mộc Tình lấy thân báo đáp đây chứ?”

Nói đến đây, gương mặt Tô Phương Hoa trở nên u ám.

“Đồng thời, tôi cũng muốn xem xem cái tên Lưu Đức Luân và Mã Nam Lăng lấy cứng đối cứng thì kết quả sẽ ra sao?”

Thư ký lập tức nói ngay: “Cậu chủ, tôi còn một việc muốn báo cáo với cậu”.

“Nhân lúc nhà họ Hoàng dồn hết toàn sức lực vào việc xâm chiếm Đông Hải, Miêu Lạc của nhà họ Miêu đã đâm lén Hoàng Chấn một nhát”.

“Đại đa số tài sản của nhà họ Hoàng ở trên tỉnh đều bị nhà họ Miêu ác ý mua rồi”.

“Bây giờ nhà họ Hoàng đã đi tong, tỉnh chúng ta chỉ còn lại năm gia tộc lớn mà thôi”.

“Còn nhà họ Miêu, vì thôn tính được đại đa số thế lực của nhà họ Hoàng nên thứ hạng hiện tại có thể sẽ thay đổi”.

“Miêu Lạc?”

Tô Phương Hoa nở nụ cười khinh thường: “Chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, cứ để cho anh ta nhảy trước đi”.

“Anh ta nhảy nhót càng hăng say, đợi đến lúc tôi bóp chết anh ta thì sẽ càng cảm thấy kích thích hơn nữa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play