Thành phố S tháng sáu nóng như một cái nồi hấp, ngay cả ve sầu trên cây cũng nóng đến không kêu nổi.

Trong phòng bếp phía sau nhà hàng, Lục Dương đang băm nhỏ thịt trên thớt, mồ hôi từ trán của anh chảy xuống theo sống mũi thẳng một đường đi xuống dưới. Ngay lúc giọt mồ hôi sắp rơi xuống thớt, anh lấy tay áo lau một cái.

Đầu bếp Vương cầm cái muôi đi đến cạnh Lục Dương, thở dài: “Ông chủ ơi, thịt được rồi. Người khác chỉ cho một tí thịt vào trong mỳ, anh thì ngược lại, hận không thể cho đầy một bát thịt. Thế này thì lỗ chết!”

Lục Dương lơ đễnh: “Không sao cả. Đến chỗ chúng ta ăn đều là học sinh. Những đứa nhóc kia đang tuổi ăn tuổi lớn, cho bọn nó thêm chút đồ mặn cũng chẳng đáng bao đồng.”

Đầu bếp Vương nghe xong lắc đầu. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ Tiểu Thúy ở phía trước hô một tiếng: “Ông chủ, em gái anh đến.”

Lục Dương ngừng động tác trên tay. Anh nhìn đồng hồ trên tường, mới chưa đến mười giờ, sao hôm nay con bé này đến sớm thế?

Anh dùng xà phòng rửa sạch tay, thuận tiện rửa mặt, lúc này mới đi ra khỏi phòng bếp.

Lục Dương đưa mắt nhìn. Bên ngoài, người đến trừ em gái anh là Lục Manh, còn có một chàng trai thân hình cao lớn.

Chàng trai đang nghiêng người xem thực đơn trên tường nhà hàng, thần sắc vô cùng chăm chú như trên tường không phải là món ăn mười mấy đồng một bát mà là một bức danh họa nổi tiếng thế giới.

“Tiểu Manh, vị này là?” Lục Dương mở miệng trước.

Lục Manh vừa thấy anh trai đi ra, vội kéo chàng trai bên người một cái: “Giới thiệu một chút với anh nha, đây là anh trai em, Lục Dương.”

Lúc này chàng trai mới xoay người nhìn về phía Lục Dương, sau đó lịch sự lên tiếng: “Chào cậu. Tôi là Trương Mặc Thành.”

“Bạn trai em.” Lục Manh ôm lấy cánh tay Trương Mặc Thành, cười hì hì bồi thêm một câu.

“Ồ, chào cậu.” Trên mặt Lục Dương mang ý cười, xoa xoa tay của mình rồi chìa ra.

Hai người bắt tay nhau rồi lập tức thả ra.

“Tiểu Manh, em đưa bạn trai qua đây cũng không nói một tiếng. Mau ngồi! Mau ngồi! Anh đi nấu cho hai người tô mỳ.” Lục Dương nói xong, nhanh chóng đi vào phòng bếp.

Trương Mặc Thành nhìn chằm chằm bóng lưng vội vã của Lục Dương.

Lục Manh vừa cười vừa nói: “Anh ấy chính là như vậy, làm cái gì cũng nóng vội. Tính anh ấy rất tốt, anh không cần lo lắng.”

Trương Mặc Thành tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, vẻ mặt không có gì thay đổi: “Ừ, anh không lo lắng.”

Sau khi vào phòng bếp, cả người Lục Dương dựa vào tường như một quả bóng da bị xì hơi.

Đầu bếp Vương thấy thế, quan tâm hỏi: “Ông chủ, sắc mặt anh thoạt nhìn không tốt lắm. Thân thể không thoải mái à?”

Lục Dương gật đầu: “Chắc là bị cảm nắng. Tôi về nhà uống thuốc. Chuyện nhà hàng hôm nay, mọi người vất vả rồi.”

Lục Dương mở nhà hàng không to, thế nhưng mỗi ngày lượng người ra vào rất lớn. Trước kia lúc mới mở quán, bởi vì tài chính có hạn, anh chỉ mời đầu bếp Vương. Mà anh vừa làm nhân viên phục vụ lại vừa làm cu li dọn dẹp bát đũa, căn bản không giống một ông chủ. Bây giờ buôn bán được rồi, anh cũng mời Tiểu Thúy đến giúp đỡ. Giai đoạn chuẩn bị trước cho hôm nay cũng không đã hòm hòm rồi, nhà hàng thiếu anh cũng không sao cả. Thế là Lục Dương len lén từ cửa sau chuồn mất.

Trước khi đi Lục Dương dặn dò Tiểu Thúy chiêu đãi vị khách mà Lục Manh mang tới cho tốt.

Lục Manh ăn đã sắp được một nửa rồi mà không thấy Lục Dương đi ra. Cô buồn bực hỏi: “Tiểu Thúy, anh tôi đâu?”

Tiểu Thúy trả lời: “Ông chủ khó chịu nên về nhà rồi.”

“Anh ấy là người một năm cũng không cảm cúm một lần. Sao lại ngã bệnh rồi?” Lục Manh buồn bực: “Em về xem anh ấy một chút.”

Trương Mặc Thành ngừng đũa: “Để anh đi cho, vừa đúng lúc ôn lại chuyện. Nếu cậu ấy đã giả vờ không biết anh, anh cần phải cho cậu ấy nhớ lại.”

2.

Để tiện cho việc buôn bán, Lục Dương thuê một phòng gần cửa hàng. Thế nhưng cũng không gần lắm, phải đi hết ba trạm xe buýt.

Lúc đứng ở trạm chờ xe buýt công cộng, tim Lục Dương vẫn không ngừng đập mạnh.

Trương Mặc Thành không nhận ra anh?

Chắc chắn không nhận ra được, không thì sẽ không lạnh nhạt như vậy.

Lục Dương cầm điện thoại di động lên, nhìn bản thân trong màn hình đen xì. Đã mười năm, một người cũng sẽ thay đổi rất nhiều. Thế nhưng Trương Mặc Thành dường như không thay đổi chút gì, trừ bỏ đi dáng vẻ ngây ngô, thêm phần trưởng thành đàn ông, thoạt nhìn vẫn lạnh lùng như vậy.

Lên xe buýt, điều hòa trong xe mở rất thấp, thoáng cái đã thổi cái đầu khó chịu của Lục Dương tỉnh táo hơn chút.

Tỉnh táo lại, anh cũng cảm thấy bản thân mình buồn cười. Trước kia anh còn nhỏ tuổi, gặp chuyện chỉ biết tránh. Mà bây giờ đã là người trưởng thành rồi, anh lại vẫn muốn tránh ư?

Lúc này anh mới chợt nhớ tới, hôm nay lúc Lục Manh giới thiệu Trương Mặc Thành cho anh đã nói là “Bạn trai”.

Anh lập tức cảm thấy tim nghẹn lại. Đây là chuyện gì chứ?

Đầu óc vừa tỉnh táo lại như có một đám hồ nhão, Lục Dương cảm giác lỗ tai mình ong ong. Từ xe buýt xuống rồi đi về chỗ ở, anh vừa vào cửa lập tức chạy vọt vào buồng vệ sinh tắm nước lạnh. Lúc này anh mới cảm giác thư thái hơn chút.

Thật ra lúc tắm, Lục Dương đã suy nghĩ kỹ. Nếu em gái mình thực sự thích, vậy anh cũng không thể ngăn cản. Dù bắt đầu có chút ngượng ngùng, thế nhưng ngượng ngùng mãi rồi có khi cũng quen được đấy.

Lau tóc xong, Lục Dương thư thái nằm ở trên ghế sofa. Tối hôm qua anh xem đá bóng đến ba giờ sáng mới ngủ. Sáng sớm bảy giờ lại dậy đến cửa hàng chuẩn bị, hiện tại thật sự rất mệt.

Lục Dương vừa chợp mắt một lúc, chợt nghe có người gõ cửa. Anh có phần tức giận lúc mới rời giường do giấc ngủ bị quấy rầy.

“Đừng gõ nữa! Đến đây!”

Trương Mặc Thành đợi được cửa mở, lập tức thấy Lục Dương mang theo gương mặt buồn ngủ, tóc rối tung, vẻ mặt hơi khó chịu.

Nhìn ra người tới là ai, Lục Dương Nhất lập tức tỉnh táo lại: “Cậu... Trương Mặc Thành... Sao cậu lại đến chỗ tôi?”

Bởi vì kinh sợ thực sự quá lớn, người vừa rồi anh còn muốn hết sức tránh né, hiện tại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, nên anh nói năng lộn xộn cũng rất bình thường.

“Tôi đến thăm bệnh.” Trương Mặc Thành nâng túi nilon trên tay mình lên, bên trong đầy quýt tươi mới.

Lục Dương xấu hổ: “À, tôi không sao. Chỉ hơi buồn ngủ, không cần cố ý đến thăm đâu.”

“Tôi có thể đi vào nói chuyện không?” Trương Mặc Thành hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Lục Dương lúng túng lui về phía sau môt bước, để Trương Mặc Thành Tiến đi vào. Sau đó anh đóng cửa lại.

“Ngồi đi.” Lục Dương chỉ vào sofa: “Chỗ tôi không có trà, uống nước lọc được chứ?”

“Được.” Trương Mặc Thành để quýt trong tay xuống, ưu nhã ngồi ở trên ghế sofa.

Lúc Lục Dương đun nước trong phòng bếp, cảm thấy bản thân mình đang run rẩy. Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào, chuyện đến bất ngờ làm anh không kịp trở tay.

Lục Dương điều chỉnh hơi thở của mình một chút, cố gắng treo tươi cười lên trên mặt mình. Lúc này anh mới đi ra ngoài.

“Uống nước đi.”

Trương Mặc Thành vươn tay nhận lấy, đã không còn hình dáng một đôi tay xinh đẹp: “Cảm ơn!”

Lục Dương ngồi xuống, bầu không khí có chút yên tĩnh. Anh suy nghĩ một chút: “Cậu và em gái tôi đang yêu đương à?”

Trương Mặc Thành uống một ngụm nước rồi buông cốc xuống nói: “Còn chưa tính là yêu. Tôi đang theo đuổi.”

“À.” Lục Dương không biết nói gì: “Cậu về nước từ bao giờ?”

“Ba tháng trước. Làm sao cậu biết tôi ra nước ngoài?”

Trương Mặc Thành vừa hỏi câu này, Lục Dương lập tức hơi hoảng. Anh sờ sờ mũi che giấu: “Cậu ưu tú như vậy, lúc họp lớp, tất cả mọi người sẽ nhắc tới cậu.”

“Ừ.” Trương Mặc Thành nhìn Lục Dương: “Cậu cũng biết tôi ưu tú à?”

Lục Dương nhếch miệng cười: “Đương nhiên! Cho tới bây giờ cậu vẫn rất ưu tú.”

3.

Qua xấu hổ lúc ban đầu, Lục Dương nghĩ nói chuyện phiếm bắt đầu dần dần rơi vào cảnh đẹp rồi.

Anh từ trong miệng Trương Mặc Thành biết được cậu ấy đã về nước vào ba tháng trước, hiện tại là giáo sư đại học S, có cảm giác là người thành công. Hơn nữa so với ông chủ một cửa hàng nhỏ là anh, Lục Dương cảm thấy hơi tự ti một cách khó hiểu.

“Cậu đúng là tuổi trẻ tài cao. Tôi tưởng cậu ra nước ngoài sẽ không về nữa.”

Nghe được câu này, Trương Mặc Thành dừng một chút, không biết nghĩ tới cái gì: “Nơi này có điều làm tôi lo lắng. Tôi nhất định sẽ trở về.”

Nhìn vẻ mặt có chút cô đơn của Trương Mặc Thành, Lục Dương vội nói: “Đất nước chúng ta hiện tại càng ngày càng tốt. Cậu trở về cũng là lựa chọn sáng suốt.”

“Cuộc sống của cậu bây giờ tốt không?” Trương Mặc Thành nhìn thẳng vào mắt Lục Dương: “Từ khi tốt nghiệp cấp ba đến bây giờ đã mười năm, tôi thử đi tìm cậu, nhưng vẫn không có tin tức của cậu.”

Lục Dương nhìn chàng trai trước mắt. Thời gian mười năm thoáng cái đã qua, tựa như mới ngày hôm qua. Khi đó bọn họ còn là thiếu niên không buồn không lo, sống tùy ý rực rỡ. Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy, mình có thể ngồi ở trên ghế sofa bình tĩnh nói chuyện phiếm với Trương Mặc Thành.

“Tốt, rất tốt. Sau khi thi vào trường đại học, mẹ tôi tái giá, tôi và em gái theo bà ấy đến sống ở thành phố W. Đi vội vàng, chưa nói một tiếng với cậu. Xin lỗi.”

Câu giải thích này trăm chỗ sơ hở nhưng lại rất thoả đáng. Trong thế giới của người trưởng thành, chỉ cần không mất kiểm soát cảm xúc đâm thủng mọi thứ thì tất cả mọi người hiểu ý sẽ không hỏi đến cùng.

“Không có việc gì.” Trương Mặc Thành đúng là không hỏi tới. Anh nhìn thời gian trên điện thoại di động, đứng lên: “Thời gian không còn sớm. Buổi chiều tôi còn có lớp, sẽ không ở thêm nữa. Hai ngày nữa mời cậu ăn cơm.”

Lục Dương không ngờ cậu ấy đột nhiên cáo từ như vậy. Anh vội vã đứng lên: “Được. Trên đường về chú ý an toàn.”

Lúc Trương Mặc Thành ra đến cửa, anh đột nhiên quay đầu lại nói: “Đêm hôm đó tôi nói ra lời như vậy. Thật sự rất xin lỗi.”

Lục Dương Nhất như cũng nhớ tới tình cảnh lúc đó, mặt không nhịn được đỏ lên, vội vàng nói: “À, không có việc gì! Tôi đã sớm quên.”

Trương Mặc Thành nghe được câu này, nhất thời im lặng, sắc mặt anh không tốt lắm. Anh cũng không nói gì nữa, sải đôi chân dài yên lặng đi xuống lầu.

Lục Dương đứng ở cửa ngẫm lại một chút, vừa rồi anh nói sai cái gì rồi à?

Chờ đóng cửa, Lục Dương nghĩ tới một việc. Anh cầm điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại cho Lục Manh. Điện thoại vừa thông, anh lập tức nói: “Lục Manh, anh nghĩ em nên cho anh một lời giải thích.”

Nghe giọng nghiêm túc của Lục Dương, Lục Manh bên đầu kia điện thoại còn cợt nhả: “Anh, nhìn thấy bạn thân trước kia anh có vui không?”

“Không vui. Em hãy thành thật nói cho anh biết. Em thật sự đang hẹn hò với Trương Mặc Thành?”

“Anh đoán xem.”

“Em có tin anh lập tức gọi điện thoại cho mẹ bảo em tìm bạn trai không?”

Vừa nghe thấy những lời này, Lục Manh lập tức xin tha thứ: “Anh! Anh cũng hại em nữa. Nếu như bị mẹ biết, lỗ tai của em sẽ bị hỏi đến thành kén mất. Được rồi, không đùa anh nữa. Giáo sư Trương không phải là bạn trai em, công ty bọn em có hợp tác với trường đại học. Lúc em đi họp thì gặp. Kết quả không phải vừa khéo à? Giáo sư Trương lại là bạn học cấp ba của anh. Cho nên vì kéo gần quan hệ, em dẫn anh ấy đi gặp anh.”

Lục Dương tức giận: “Em lợi dụng anh trai em như vậy à?”

“Tại sao là lợi dụng? Đây chỉ là lợi dụng tài nguyên nhân lực hợp lý.”

Lục Dương không nói lời nào. Anh nghĩ Trương Mặc Thành có ý gì đây? Mười năm trước, làm nhục anh như vậy, hiện tại lại tiếp cận anh. Lẽ nào là vì xin lỗi cho tuổi trẻ hết sức ngông cuồng của cậu ấy lúc đó?

“À, được rồi. Em đã giao Wechat của anh cho giáo sư Trương, hai người tự liên hệ nhé.” Nói xong, Lục Manh cúp điện thoại.

4.

Mở Wechat ra, quả nhiên ở cột bạn bè có một lời mời kết bạn. Lục Dương đóng điện thoại di động lại ném lên ghế sofa, ngã người nằm xuống giường.

Nói đến đoạn thời gian cùng vượt qua với Trương Mặc Thành đó, cũng là quá khứ đầy máu và nước mắt của Lục Dương.

Làm một người học dốt bình thường không có gì khác, Lục Dương cũng không biết mình đắc tội học sinh giỏi Trương Mặc Thành ở chỗ nào. Sau khi chia ban văn - lý lớp 11, Lục Dương không muốn học thuộc lòng nữa nên cứng rắn quả quyết lựa chọn rời khỏi lớp văn mà mình đang ở đến lớp khoa học tự nhiên mà mình không am hiểu. Thế là anh bị phân đến lớp khoa học tự nhiên xa lạ.

Đối với người học dốt mà nói, học văn hay học lý, học tập ở chỗ nào cũng không làm lỡ việc anh ngủ.

Sau một thời gian ngắn gió êm sóng lặng, đó là một buổi chiều tự học, Lục Dương đang chơi cờ với Chu Công trong mộng thì bị người ta đánh thức. Anh vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp không thể chê điểm nào được xuất hiện ở trước mặt anh. Nhưng trên gương mặt đó rõ ràng viết đầy vẻ ghét bỏ.

“Này, cậu còn chưa nộp bài tập toán.”

Lục Dương tỉnh lại ngồi ngay ngắn, lau nước bọt một cái, bắt đầu giả vờ tìm sách bài tập.

Anh căn bản không làm bài tập toán. Trước đó, bài tập toán của anh vẫn luôn là chép bài của bạn cùng bàn. Hai ngày nay, bạn ngồi cùng bàn bị ốm xin nghỉ, Lục Dương đều không nhớ chuyện nộp bài tập toán này.

“Ui da! Tôi làm rồi mà, có lẽ để quên ở nhà.”

Lục Dương chỉ nhìn thấy một bàn tay đưa qua trước mặt mình một cái, lấy ra quyển vở của anh đặt trên bàn.

“Đây không phải là vở bài tập toán của cậu à?” Trương Mặc Thành dùng hai ngón tay cầm quyển vở. Trên quyển vở kia còn nước bọt Lục Dương để lại.

“Cậu trả lại cho tôi.” Lục Dương đứng lên, nỗ lực cướp vở trong tay cậu ấy về. Thế nhưng Trương Mặc Thành nhanh tay lẹ mắt lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với anh.

“Giờ cậu muốn làm bù bài tập hay muốn lên trình bày với giáo viên?” Trương Mặc Thành hỏi.

Mắt thấy sắp tan học, Lục Dương đã hẹn đi đá bóng với bạn. Anh có chút không nhịn được: “Tối nay tôi về nhà làm. Sáng sớm ngày mai nhất định đưa cậu.”

“Không được.” Quả quyết bị từ chối: “Hôm nay phải làm xong. Tôi phải nộp cho giáo viên.”

“Cậu...” Lục Dương chán nản.

Anh cũng có chút hiểu biết về Trương Mặc Thành này. Bắt đầu từ lớp 10, chỉ cần là cuộc thi, cậu ấy sẽ luôn luôn đứng đầu toàn khối, có đôi khi có thể lấy được điểm toán tuyệt đối. Đối với học sinh giỏi như vậy, cho tới bây giờ Lục Dương đều không chủ động trêu chọc. Bởi vì anh rất biết mình không phải cùng một loại người với bọn họ. Kết quả anh không chọc đối phương trước, đối phương lại chủ động đưa tới cửa. Vậy coi như không trách anh được.

“Được! Tôi làm ngay đây.”

Lục Dương ngồi xuống, bắt đầu làm bài tập. Dù sao anh cũng không đá được trận bóng tối nay rồi, vậy cứ chỉnh đốn cái tên học sinh giỏi này cho tốt. Để cậu ấy biết một chút về lòng người hiểm ác đáng sợ.

Tiếng chuông tan học đúng giờ vang lên, bạn học lục tục rời khỏi phòng. Cuối cùng chỉ còn lại có Lục Dương và Trương Mặc Thành. Mà Trương Mặc để đề phòng Lục Dương chơi xấu chạy mất nên ngồi xuống bên cạnh giám sát anh.

Lục Dương cắn bút đã nhìn đề bài mười phút, nhưng một chữ cũng không viết. Cho dù là người có kiên nhẫn như Trương Mặc Thành cũng không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Nếu như xem đề bài mà có thể nhìn ra đáp án thì cậu chính là thiên tài.”

Lục Dương nhếch mép, không thèm để ý chút nào: “Bạn học sinh giỏi à, đề này tôi thật sự không biết. Nếu không cậu làm giúp tôi đi?”

Trương Mặc Thành xụ mặt, có chút dọa người. Lục Dương hơi sợ sệt khó hiểu, nghĩ thầm: Cậu không nhịn được đúng không? Nhanh lên lật bàn rời đi đi. Anh cho rằng học sinh giỏi sắp nổi đóa, không nghĩ tới Trương Mặc Thành lại nói một câu: “Không biết chỗ nào? Tôi dạy cậu.”

5.

Lục Dương:???

Điều này không theo lẽ thường!

Trương Mặc Thành kiên nhẫn cầm bút trong tay anh, bắt đầu giảng giải câu hỏi.

Cứ như vậy, Lục Dương không hiểu sao đã hoàn thành bài tập dưới sự chỉ đạo của Trương Mặc Thành. Chờ bọn họ kết thúc lấy lại tinh thần thì phát hiện trời đã tối rồi.

Lục Dương có chút ngượng ngùng: “Chắc cậu chưa ăn cơm tối nhỉ? Tôi mời cậu đi ăn.”

Trương Mặc Thành lưu loát thu dọn đồ đạc của mình, vứt xuống một câu: “Không đi.” Rồi đeo cặp sách về nhà.

Lục Dương Tâm nghĩ: Nhóc con, còn khá kiêu ngạo.

Cứ như vậy, Lục Dương cũng chả hiểu sao lại quen biết được với Trương Mặc Thành. Nhưng Lục Dương không ngờ tới là người này bắt đầu gây khó dễ với anh đủ nơi đủ chỗ.

Lục Dương trốn học, Trương Mặc Thành sẽ tố cáo với giáo viên chủ nhiệm.

Lục Dương đi học ngủ gà ngủ gật, Trương Mặc Thành dẫn giáo viên nêu câu hỏi cho Lục Dương.

Lục Dương không làm bài tập, Trương Mặc Thành giám sát anh làm.

Lục Dương quả thực phiền không chịu nổi. Cuối cùng có một ngày, anh không nhịn được, hẹn Trương Mặc Thành đến sân bóng quyết đấu một lần. Trương Mặc Thành cũng sảng khoái đồng ý.

Kết quả đến sân bóng, Trương Mặc Thành nói cậu không biết đá bóng làm Lục Dương tức giận muốn mắng người. Điều này như là một quyền đánh vào cây bông, hữu khí vô lực.

“Vậy cậu ngồi ở bên cạnh nhìn tôi đá.” Lục Dương Tâm nghĩ. Nếu tranh tài không được, như vậy thì cho nhóc con nhà cậu biết một chút về uy phong của tôi. Xem sau này cậu có dám tác oai tác quái trên đầu ông đây không.

Tục ngữ có câu nói trước bước không qua, Lục Dương có biểu hiện uy phong hay không thì chưa biết, dù sao chân của anh cũng bị trẹo một cách vinh quang. Vẫn là Trương Mặc Thành cõng anh đến phòng y tế trường.

Lục Dương bò lên trên lưng Trương Mặc Thành. Một người rõ ràng nhìn cao gầy, không nghĩ tới lưng cũng khá rộng. Anh có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Trương Mặc Thành không nói chuyện, mím môi bước nhanh tới phòng y tế.

Sau đó, tiếng kêu như chọc tiết lợn của Lục Dương cũng vượt ra ngoài màn che.



Lục Dương ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện đã năm giờ, mà anh ở trong mộng dường như mơ về thời cấp ba của mình. Anh tỉnh lại đã có loại cảm giác buồn vô cớ, thật ra Trương Mặc Thành thực sự vô cùng tốt.

Lục Dương đi rửa mặt rồi gọi điện thoại cho Tiểu Thúy. Nghe được nhà hàng vẫn hoạt động bình thường, anh yên tâm. Chờ sau khi mặt trời xuống núi, anh đi đến chợ bán thức ăn ở gần đó.

Nhà hàng của Lục Dương vẫn luôn dùng thực phẩm tươi mới để làm đồ ăn. Buổi tối mỗi ngày, anh đều đến chợ bán thức ăn để mua những loại đồ ăn để được lâu. Sáng sớm hôm sau mua các loại đồ ăn không để được lâu để đảm bảo khách hàng luôn được ăn nguyên liệu mới nhất.

Kết quả lúc mua đồ ăn, anh lại gặp Vương Chí Khiêm. Cậu ta là cán bộ học tập của bọn họ thời cấp ba.

Lục Dương cảm thán, hôm nay là ngày nhớ bạn cũ à? Vì sao anh cứ liên tiếp gặp lại bạn cũ vậy?

Vương Chí Khiêm trước kia hơi lùn, quanh năm đeo kính đen, thoạt nhìn hiền lành. Không nghĩ tới mấy năm này cậu ta lại cao hơn một chút, người cũng khéo léo hơn không ít.

Vương Chí Khiêm nhận ra Lục Dương trước: “Lục Dương, thật sự là cậu à?”

Lục Dương bối rối một chút mới nhận ra người: “Vương Chí Khiêm, thế mà là cậu!”

Hai người nhìn nhau cười, vui vẻ tìm chỗ uống trà.

“Cậu đã nghe nói chưa Trương Mặc Thành đã trở về. Cậu ấy đang chạy tìm nhà hàng để làm một bữa họp lớp.” Vương Chí Khiêm nói.

Lục Dương uống một ngụm trà, không đề cập đến chuyện gặp Trương Mặc Thành hôm nay. Anh ra vẻ kinh ngạc: “Ồ! Vậy à? Quá ly kỳ.”

Vương Chí Khiêm cũng cười nói: “Tôi cũng thấy lạ. Người ta là nhân vật giỏi như vậy, lại vẫn muốn gặp những bạn học cũ chúng ta, cũng là có tình có nghĩa.”

“Ừ, có tình có nghĩa.”

Lục Dương không biết nói gì, chỉ có thể phụ họa.

“Cậu biết không? Ngày tốt nghiệp cấp ba đó, cậu đột nhiên theo mẹ đến thành phố W. Tôi nhớ rõ lúc đó Trương Mặc Thành còn từng tìm cậu.”

6.

Lục Dương kinh ngạc: “Chuyện khi nào?”

Thời gian đã quá xa, Vương Chí Khiêm suy nghĩ một chút: “Hình như là ngày cậu rời đi ấy. Trương Mặc Thành gọi điện thoại cho cả lớp hỏi có biết cách liên lạc với cậu không.”

Lục Dương:...

“Lúc đó bọn tôi còn nghi ngờ có phải cậu nợ tiền Trương Mặc Thành nên chạy mất không? Ha ha ha.”

Lục Dương kinh sợ không biết nói gì nữa. Anh cố gắng duy trì nụ cười: “Sao tôi có thể nợ tiền chứ? Có lẽ cậu ấy có chuyện gì muốn nói với tôi thôi.”

Vương Chí Khiêm gật đầu cười: “Có lẽ vậy. Thế cậu có đi họp lớp không?”

“Xem đã.” Tâm tình Lục Dương có chút phức tạp: “Cậu cũng biết tôi làm nhà hàng, khá bận rộn.”

Hai người lại hàn huyên một vài chuyện có cũng được không có cũng được, Lục Dương cũng không chú ý nghe.

Sau khi tạm biệt Vương Chí Khiêm, Lục Dương đi chợ bán thức ăn mua đồ. Đầy một sọt lớn, anh gọi một chiếc xe ba bánh kéo đến nhà hàng.

Vừa vào cửa, Tiểu Thúy lập tức tiến lên đón: “Ông chủ, hôm nay anh đẹp trai đến cùng chị Manh Manh là ai thế? Có người yêu chưa?”

Thế nào hôm nay luôn có người nói về Trương Mặc Thành với anh nhỉ? Lục Dương nhìn vẻ mặt mê trai của Tiểu Thúy, giận không có chỗ phát tiết: “Em đừng nghĩ nữa. Cậu ấy là gay, không thích con gái.”

“Đẹp trai dễ nhìn như vậy, thế mà lại là gay. Em thất tình rồi.” Tiểu Thúy tỏ ra rất đau đớn.

Lục Dương cũng không biết tại sao mình sẽ nói ra một câu bôi nhọ Trương Mặc Thành như vậy. Thế nhưng quả thực hôm nay anh bị người này quậy đến tâm phiền ý loạn, nói ra như vậy, lại thấy thư thái một ít.

“Nhanh làm việc đi! Sau này anh giới thiệu bạn trai cho em.” Lục Dương đuổi Tiểu Thúy rồi thì cũng làm việc. Anh lau bàn dọn dẹp chén đũa, bận rộn rồi thì cũng chẳng còn chuyện phiền lòng gì nữa.

Lúc nghỉ ngơi chốc lát, anh mở Wechat ra đồng ý lời mời kết bạn của Trương Mặc Thành.

Qua hai ngày, Trương Mặc Thành cũng không đi tìm Lục Dương, chỉ lẳng lặng nằm trong danh sách bạn bè của anh. Lục Dương cũng dần dần quên đi chuyện này.

Kết quả lúc xế chiều, anh đột nhiên nhận được tin nhắn của Trương Mặc Thành. Một đoạn ngắn rất đơn giản: [Hôm nay có rảnh không? Tôi mời cậu đi ăn.]

Lục Dương suy nghĩ một chút, trốn tránh cũng vô nghĩa, còn tỏ rõ trong lòng anh có quỷ. Đàn ông thì phải có dáng vẻ của đàn ông. Thế là anh trả lời: [Rảnh.]

Chỉ chốc lát sau, Trương Mặc Thành trả lời: [Buổi tối, tôi đến đón cậu.]

Sáu giờ ba mươi phút tối, Trương Mặc Thành lái xe đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà hàng của Lục Dương. Lục Dương đi ra ngoài, vừa nhìn quả nhiên là kẻ có tiền. Land Rover hơn một trăm ngàn, cả xe sơn đen rất là khí chất.

Lục Dương cũng không buôn bán nữa, rửa tay rồi lên xe.

“Chúng ta đi ăn chỗ nào?” Lục Dương cột chắc dây an toàn rồi hỏi.

Trương Mặc Thành báo tên khách sạn, Lục Dương thấy lạ hỏi: “Thì tìm một chỗ nào đó ăn là được rồi. Không cần đến khách sạn.”

Trương Mặc Thành lái xe, vẻ mặt chuyên tâm: “Còn có những người khác.”

Lục Dương cho rằng Trương Mặc Thành muốn hai người cùng ăn, kết quả còn có những người khác. Điều này làm cho anh có cảm giác tự mình đa tình. Thế là anh ngậm miệng lại, nghe nhạc trong xe, mới cảm giác thư thái hơn một chút.

Đến khách sạn Hồ Nhĩ Tái, sau khi theo người phục vụ đi vào, Lục Dương mới nhớ lại trước đó Vương Chí Khiêm nói Trương Mặc Thành muốn tổ chức họp lớp.

Bỗng nhiên thấy nhiều bạn học như vậy, đều mặc ngăn nắp xinh đẹp, mà anh lại đơn giản áo cộc trắng quần đùi, còn một thân dầu mỡ, nhất thời cả người đều khó chịu.

Anh lườm Trương Mặc Thành một cái: “Sao cậu cũng không nói cho tôi biết?”

Trương Mặc Thành ghé sát vào lỗ tai của anh: “Nói cho cậu biết, chắc chắn cậu sẽ không tới.”

Lục Dương:...

Quả thực, từ khi nghe được việc họp lớp trong miệng Vương Chí Khiêm, anh bắt đầu suy nghĩ đến vài cách từ chối. Kết quả căn bản chẳng có tác dụng gì cả.

Buổi họp lớp mười năm sau, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Trương Mặc Thành chói mắt, không có mấy người chú ý đến Lục Dương. Chỉ có Vương Chí Khiêm đi tới lên tiếng chào Lục Dương. Điều này làm cho Lục Dương thoải mái hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play