Cảm xúc chán ghét Trần Lộ của Cố Dư chỉ kéo dài một thời gian. Tuy rằng hai người ở cùng một lớp, nhưng tiếp xúc với nhau cũng không nhiều lắm. Vì thể loại thái độ chán ghét khó hiểu này cũng dần rơi vào lãng quên.

Hai người tiếp tục kiếp sống đọc sách, lần cuối cùng gặp mặt là sau khi kỳ thi đại học kết thúc, các bạn học mở tiệc liên hoan. Trần Lộ cởi bỏ bộ quần áo đồng phục hằng ngày, thay một bộ áo thun màu trắng cùng quần jeans tối mày, lộ ra mắt cá chân thon gầy nhưng mạnh mẽ. Trên chân đi một đôi giày kinh điển AF1 đẹp trai ngút trời.

Đôi mắt Trương Tư Kỳ như phát sáng:

“Ngoan ngoãn, tớ thật vinh hạnh khi học cùng bạn học Trần Lộ ba năm. Tối hôm nay nhất định phải chụp chung một kiểu ảnh với cậu ấy. Vào đại học rồi rất có khả năng tớ sẽ không thể gặp được nhiều người đẹp trai như vậy, hoặc là cả đời này cũng không thể.”

Quả nhiên, về sau Trương Tư Kỳ thật sự không gặp được anh trai đẹp trai nào cả.

Sau thi thi xong, Cố Dư biết mình làm bài không tốt, tâm tình cũng bị ảnh hưởng, cô không chút ý tới Trương Tư Kỳ đang nói gì. Chờ tới khi hồi phục tinh thần thì đã bị Trương Tư Kỳ kéo tới ngồi bên cạnh Trần Lộ.

Trần Lộ rất lịch sự, anh phối hợp cùng Trương Tư Kỳ để chụp một bức ảnh, tuy rằng cảm xúc trên mặt vẫn chẳng có gì thay đổi.

Kỳ thật thì Cố Dư có chút xấu hổ. Nghĩ tới việc người này vô duyên vô cớ bị mình chán ghét lâu như vậy, cô cảm thấy mình hơi hổ thẹn. Do dự không biết có nên mời anh một ly hay không.

Đang lúc suy nghĩ thì Trần Lộ đã bị mấy bạn học khác gọi ra ngoài. Bọn họ cũng ở KTV chơi đùa, Cố Dư hậm hức thu cánh tay đang cầm ly của mình.

Trước kia Trần Lộ cũng là người có tửu lượng tốt, mấy bạn học lô kéo không cho anh đi, tìm vô số lý do để giữ anh lại. Uống được một lúc, một nữ sinh từ trước đến giờ chưa từng nói chuyện với anh lần nào lại đi tới bày tỏ, cụ thể là bày tỏ tình cảm ba năm thương nhớ của mình.

Bầu không khí thật sự rất tốt, bạn học ở xung quanh hét hò ồn ào, ánh đèn chiếu xuống cũng vô cùng ái muội. Nếu như Trần Lộ uống nhiều một chút, say thêm một chút, thì chuyện này có khả năng sẽ thành công.

Trần Lộ lảo đảo đứng dậy, không nhiều lời lấy một câu, kết thúc giống như khi còn học cao trung, luôn luôn duy trì sự thanh cao, nhã nhặn của mình.

Trần Lộ đỏ mặt ngồi trở lại bên cạnh cô gái đang ngồi cùng Trương Tư Kỳ – Cố Dư. Cơ mà ở bàn ấy lại đang chơi đại mạo hiểm, anh cũng chỉ có thể tham gia cùng.

Kết quả, lần xoay đầu tiên, cái chai lại hướng về phía anh.

Anh còn chưa lựa chọn, người bên cạnh đã chọn giúp anh mà nói, sự thật.

Mấy nữ sinh xoa xoa tay, sôi nổi tìm hiểu bát quái một chút. Trong đó có một người không nhịn được, hỏi một câu:

“Cậu có người mình thích chưa?”

Trần Lộ nghiêm túc, rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, lâu tới mức khiến người ta nghĩ rằng anh đã uống say rồi, mới nghe được giọng nói rõ ràng và tỉnh táo của anh:

“Có.”

“Ai đó? Ai đó?” Nữ sinh không ngừng cố gắng.

“Đây là vấn đề thứ hai rồi.”

Mọi người đều thất vọng

Lần tiếp theo là Cố Dư. Thật ra cô muốn nhiệt tình trả lời câu hỏi, nhưng mà các bạn học khác lại chẳng biết nên hỏi cô cái gì. Cuối cùng bắt cô phải chọn đại mạo hiểm.

Cố Dư cũng không phải người sợ hãi các thứ, cô gật đầu đồng ý.

Đại mạo hiểm là chọn một nam sinh ngồi đối mặt mười giây.

Chuyện nay cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, tùy tiện chọn một nam sinh là được, nhưng mà người ngồi bên cạnh cô lại là Trần Lộ. Cô Dư đành phải đối mặt với một nam sinh không tồi trong mười giây.

Hai người nhìn nhau thì nở nụ cười. Cố Dư là nghĩ tới hai người họ thường xuyên đến trễ, mà nam sinh nghĩ tới lại là chuyện Cố Dư đến muộn nhưng vẫn phải lôi kéo anh cùng đi ăn sáng.

Nụ cười này lại dẫn tới một trận ồn ào của các bạn học, Cố Dư cũng không giải thích.

Đại khái là ngoại trừ Cố Dư thì các nữ sinh trong trường đều có ý, cuối cùng bàn bạc rồi quyết định đi tới bên cạnh Trần Lộ. Chỉ là Trần Lộ chưa bao giờ cho người khác chọn đại mạo hiểm. Viết lên tấm card, cùng với người ngồi bên phải sẽ bị nhốt trong nhà vệ sinh một phút.

Trần Lộ viết xong những chữ này. Mấy nữ sinh ở đây đều đồng thời nhìn, suy nghĩ một chút bên này là bên phải, sau đó lại nhìn người ngồi bên phải Trần Lộ là ai.

Trần Lộ đứng dậy, sửa lại áo thun trắng của mình, chờ đợi “Nữ chính” lên sân khấu.

Trong nhát mắt, có rất nhiều cặp mắt đặt trên người Cố Dư, hâm mộ, ghen ghét, xem kịch vui, cái gì cũng có.

Hai người cứ như vậy mà bị đưa vào nhà vệ sinh.

WC rất nhỏ, hai người khó khăn lắm mới đứng được hẳn hoi.

Một người ngẩng đầu nhìn trời, một người cúi đầu nhìn đất.

Trần Lộ đứng không vững được, anh lười nhác dựa vào bên tường, cánh tay kề sát Cố Dư. Không gian quá nhỏ, lại không có điều hòa, khiến trên mặt Cố Dư nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

Hai người đều không có nói chuyện, khoảng ba mươi giây sau, Trần Lộ đột nhiên mở miệng:

“Vì sao cậu trốn tránh tôi? Ghét tôi lắm à?”

Tâm tư của Cố Dư bị nhìn thấu, nửa ngày không nói được lời nào, lại nghe được lời anh nói.

“Không liên quan.”

Cố Dư ngẩng đầu nhìn anh, Trần Lộ cười rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất ôn nhu.

Vì sao cô lại cảm thấy ôn nhu nhỉ?

Có lẽ là bởi vì Trần Lộ thật sự say rồi, đôi mắt đẹp cả ngày đều mang vẻ lạnh nhạt nay cũng nổi lên độ ấm.

Cố Dư ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy thẩm mỹ của mình và Trương Tư Kỳ giống nhau. Không đợi Cố Dư phản ứng lại, ngươi bên ngoài đã không nhịn được mà gõ cửa.

Trần Lộ mở cửa ra, chào cô:

“Hẹn gặp lại, Cố Dư.”

Năm ấy thi đại học, Cố Dư phát huy thật sự rất kém. Miễn cưỡng lắm thì cũng thi đậu vào một trường loại hai. Học một chuyện ngành bình thường.

Trương Vũ Kỳ đi tình ngoài, nghe cô nói, Trần Lộ thi đậu Giang Đại, hiện ở tại Giang Thành.

Mà Ký Khánh Duy từ sau khi trở thành nghệ thuật sinh lại chủ động xa cách Trần Lộ. Hiện giờ không học vẫn, không nghề nghiệp, trong nhà có đồng nào là lại ăn chơi trác táng hết. Bạn gái càng đổi càng nhiều, trước khi tốt nghiệp đã có cái danh “Trăm người chém”, thành tích học tập xuống dốc không phanh, cuối cùng chỉ có thể lưu lại chuyên khoa.

Cô Dư một lần nữa nghe được cái tên Lý Khánh Duy này, thế mà lại nảy sinh một loại cảm giác giống như bừng tỉnh. Nhìn cậu ta lầm đường lạc lối, cô cũng không cảm thấy vui sướng khi nhìn người khác gặp họa, ngược lại cảm thấy nuối tiếc khổ sở. Cô nhớ rất rõ ràng, cậu ta là một thiếu niên tỏa sáng như ánh mặt trời và vô cùng có trách nhiệm.

Nếu có thể, cô hy vọng, cậu ta vẫn luôn tỏa sáng giống như thời thiếu nữ của cô.

Đáng tiếc, trên đời này không có chữ “Nếu”.

Bốn năm đại học, Cố Dư quen hai người bạn trai, đều là thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau. Hẹ hò cùng bọn họ, Cô Dư không đặc biệt rung động, cũng chẳng có nhiều tình cảm, hết thảy mọi thứ đều vô cùng bình thường.

Bình thường tới mức cô không nhận ra được là mình đang yêu đương.

Bình thường tới mức Cố Dư cảm thấy mình chẳng yêu đương gì cả.

Cho nên cô quyết đoán chia tay.

Ba mẹ Cố Dư ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ, không bao lâu sau, bọn họ lại có một gia đình mới.

Mỗi một gia đình, Cố Dư đều chẳng có vị trí gì cả.

Bình thường Cố Dư ở nhà mỗi người khoảng một tuần nửa tháng, thường đi lại thường mới mẻ, Cố Dư vĩnh viễn không thể hòa hợp được với bọn họ. Cho nên khi còn đi học, cô sợ nhất là bị mời phụ huynh, sợ nhất là nghe ba mẹ trách cứ, sợ nhất là bị vứt bỏ.

Ngoài mặt cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mà nội tâm lại hoàn toàn trái ngược.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Ba của Cố Dư nhờ người ta cho Cố Dư một công việc không biên chế ở cục thuế Giang Thành, tiền lương không cao, nhưng cũng khá ổn định.

Sau khi Cố Dư nhận được khoản tiền lương đầu tiên, lập tức dọn ra khỏi nhà mẹ mình. Mẹ cô hai năm trước đã liều mạng sinh ra một song thai, đã hoàn toàn không còn chỗ cho cô dung thân nữa rồi.

Cố Dư khác xa so với tưởng tưởng tượng nhàng của mọi người, rốt cuộc cô cũng không cần ăn nhờ ở đậu nữa rồi.

Cứ như vậy bình bình yên yên trải qua mấy năm, Cố Dư cũng sắp tới tuổi kết hôn.

Ở đơn vị có một người vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, cô ôm tâm tình thử tìm hiểu để đến với anh ta.

Hai tháng về sau, người đàn ông đó đưa cô về ra mắt cha mẹ. Cố Dư còn nghĩ tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa rồi. Lại không ngờ mẹ của nhà trai ghét bỏ cô công việc không biên chế, hơn nữa còn là gia đình đơn thân. Trong lời nói đều có ý nói Cố Dư trèo cao.

Trên bàn cơm, ở trước mặt của họ hàng, người đàn ông này không nói đỡ cô lấy một câu.

Cố Dư cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo, không chịu đựng được nữa mà xin phép về trước.

Đi tới sảnh chính rồi người đàn ông kia mới đuổi theo, rõ ràng là cô đi rất chậm.

“Em làm gì vậy?” Ấy thế mà câu đầu tiên anh ta nói lại là chất vấn cô.

“Tôi làm gì? Sao anh không hỏi mẹ anh đã làm gì?” Hai mắt Cố Dư ửng hồng, trừng anh ta.

“Đó tốt xấu gì cũng là mẹ anh, em chưa nói gì đã đi rồi. Em xem mẹ anh là cái gì?”

“Thế tôi thì sao? Anh xem tôi là cái gì?” Cố Dư không cam lòng yếu thế, “Vậy còn anh? Anh lại đang làm gì?”

Không đợi anh ta trả lời, cô lập tức xoay người rời đi.

Người đàn ông giữ chặt tay cô, vẫn như cũ không hề hối lỗi:

“Cô có ý gì, Cố Dư?”

“Không có ý gì, chia tay đi!”

“À.” Sắc mặt người đàn ông thay đổi, chói mắt vô cùng, châm chọc vô cùng:

“Được thôi, nhưng mà cô dựa vào cái gì mà đòi đá tôi? Nghĩ lại thì mẹ tôi cũng chẳng nói sai gì cả. Cô có tư cách gì mà phát giận với tôi? Công việc của cô không phải biên chế, ba mẹ lại mỗi người một ngả, hơn nữa còn không cần cô. Quan trọng nhất…”

Người đàn ông nói bên tai cô:

“Khi cô ở bên tôi, cũng chẳng phải là xử nữ. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”

“Anh cút cho tôi! Anh là đồ khốn nạn.”

(Lời của editor: ** mọe phải Phươn là thằng mất dạy này ăn đạp rồi đấy!)

Cô Dư hận mình tại sao ngay từ đầu không nhận ra bộ mặt thật của người này. Tự đẩy mình vào thế bị động, hiện giờ vô cùng khó khăn.

Xảy ra những chuyện như thế này đều là do Cố Dư coi anh ta là đối tượng kết hôn, nhưng đây lại chính là lời mà chính miệng anh ta nói. Lúc đó anh ta nghe xong, còn nói về sau sẽ bảo vệ Cố Dư thật tốt, yêu cô thật nhiều, sẽ không để cô phải chịu tổn thương. Nhưng hiện giờ nó lại biến thành một con dao, quay ngược lại, cắm vào trái tim cô.

Cô nghĩ rằng sẽ có người yêu cô.

Không hơn.

Ngay lúc ấy, Trần Lộ xuất hiện.

Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận và nước mắt của Cố Dư đang chỉ vào mặt người đàn ông kia.

Tưởng rằng anh ta có động tác gì đó, Trần Lộ vội đi tới:

“Cố Dư? Cậu ở đây làm gì?”

Người đàn ông nhìn Trần Lộ, cười lạnh nói:

“Bảo sao hôm nay lại dám cùng tôi lên mặt, thì ra là tìm được nhà tiếp theo rồi.”

Anh ta vỗ vai Trần Lộ:

“Người anh em, tôi nói anh biết, người phụ này ấy à, lợi hại vô cùng, thấy tiền là mắt sáng lên, không phải người tốt ghì đâu. Nhưng đừng bị khuôn mặt này lừa gạt, hai chân mở ra rồi, nói cũng chẳng lên lời….”

Xung quanh Trần Lộ tỏa ra sự tức giận lạnh lùng, chậm rãi cởi cúc tay áo, xắn lên:

“Mày bị thèm đòn à?”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông kia đã nhận một quyền. Anh ta lùi một bước, té ngã trên mặt đất.

Người trong đại sảnh khách sạn nhìn về phía này, bảo vệ cũng đã ngoe ngoe rục rịch. Trầm Lộ còn muốn đánh nữa nhưng một bàn tay nhỏ khác đã giữ chặt tay anh:

“Trần Lộ, không đáng.”

Cô Dư từ trên cao nhìn xuống người đàn ông kia:

“Anh khiến tôi quá mức ghê tởm.”

Dứt lời, cô xoay người bước đi, đi được hai bước thì xoay người trở lại, lớn tiếng nói:

“Bắn sớm cũng là một loại bệnh, cần phải chữa. Đừng để mỗi lần hai phút, lại còn muốn con gái nhà người ta phối hợp với anh.”

(Lời của Editor: Hả lòng hả dạ!)

May mắn là cách cửa khách sạn có một tiệm thuốc, Cố Dư đưa thuốc trên tay cho Trần Lộ:

“Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu.”

“Không có gì.”

Trần Lộ không biết nên nói gì.

“Cậu vẫn giống trước đây.” Cô Dư không có tâm tình cùng anh ôn chuyện cũ, câ đút tay vào túi, nói:

“Tớ đi trước.”

“Đợi chút.” Trần Lộ gọi cô lại:

“Thêm WeChat đi, về sau thằng khốn nạn kia mà còn tìm đến cậu thì có thể gọi tôi.”

Cô Dư rút điện thoại ra, quét mã QR mà Trần Lộ đưa, lẩm bẩm một câu:

“Vẫn là có chỗ không giống nhau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play