Ngày khai giảng, màu nắng đậu trên những tà áo hân hoan. Tôi ngước nhìn xung quanh, thu vào tầm mắt tất thảy những tươi vui bao bọc lấy khuôn viên trường. Đâu đây vẫn là một cảm giác diệu kỳ đến không tưởng. Ngôi trường mà tôi hằng mơ, hóa ra đã ở ngay đây rồi.
Trên sân khấu là phần tuyên dương tốp ba thủ khoa đầu vào của từng môn chuyên. Đến môn tiếng Anh, tôi chờ đợi thật chăm chú.
"Trương Diệp Chi."
Đứa bạn thân nhất của tôi. Xinh đẹp và giỏi giang, cái gì cũng có cả. Là học sinh duy nhất không đến từ khu vực thành phố mà lại lọt vào tốp ba. Tôi nhìn về nó với vẻ tự hào rồi vẫy tay phấn khích. Nó cũng cười lại với tôi, khuôn mặt rạng rỡ như ánh dương.
"Đặng Duy Khánh."
"Vũ Đăng Minh."
Hai chàng trai đứng đầu cách nhau đúng 0,05 điểm khiến ai nấy trong chúng tôi đều sửng sốt. Cao ráo, sáng sủa nhưng mỗi người một vẻ. Trong khi Khánh vui tươi và tràn trề sức sống với làn da nâu vàng thì Minh có vẻ trầm tư và điềm đạm hơn. Tôi không biết gì nhiều về họ, chỉ nghe đâu Minh và Khánh từng là kỳ phùng địch thủ từ hồi học cấp hai.
Trước khi vào năm học ổn định, vì chuyên Anh có hai lớp nên chúng tôi phải trải qua kì thi phân loại. Trong khi Anh 1 lấy điểm cao hơn, là "lò luyện" học sinh giỏi quốc gia thì Anh 2 lại thiên về "trường phái" học đều, cũng có tiếng là ngoại khóa toàn diện hơn một chút.
- Tao sẽ học Anh 2. - Chi tuyên bố với tôi. - Tao không muốn cấp 3 lại vào lò luyện thi học sinh giỏi như hồi cấp 2.
- Nhưng mày học giỏi như thế... - Tôi nói.
- Tao tự làm sai để điểm thấp xuống là được. Với cả, học Anh 2 đều các môn hơn, lúc thi đại học đỡ phải bù lại kiến thức cũ.
- Mày chắc chứ?
Quả thực là con bạn tôi, nó chắc như đinh đóng cột với quyết định của mình. Nói là làm, nó cố tình làm sai để điểm của mình thấp đi. Vậy là nó cùng lớp với tôi - một đứa dù có còng lưng chạy thì thực lực cũng không với được vào Anh 1.
Nhưng chuyện sốc hơn là...
Lớp Anh 2 của chúng tôi lại có cả bạn Đăng Minh.
Thủ khoa cả khối lại học lớp này ư?
Khỏi phải nói thì ai nấy đều rất sốc trước tin tức này. Không ai rõ duyên cớ vì sao, nhưng việc tốp ba chỉ có một người học Anh 1 quả là điều lạ. Rất nhiều "giả thuyết" đã được đưa ra, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có gì là chắc chắn. Hôm gặp mặt lớp, tôi mới có dịp nhìn kĩ hơn nhân vật thủ khoa này.
Cậu bạn tên Minh ít nói và ngồi lặng lẽ ở cuối lớp. Đến khi bầu ban cán sự, cả lớp nhao nhao lên gọi tên cậu. Minh chẳng tỏ thái độ gì, nhưng khi những tiếng xì xào trở nên ồn ã, cậu bật ra một câu khiến cả căn phòng im lặng:
- Lớp trưởng lớp này hả? Nghe có vẻ tự hào ghê ấy nhỉ?
Nghe thấy câu đó, Chi ngồi bên cạnh tôi lập tức đứng bật dậy:
- Có, tự hào chứ! Anh 2 truyền thống học đều - ngoại khóa giỏi cơ mà. Tớ xung phong làm lớp trưởng ạ.
Cả lớp ồ lên tán thường với cô bạn xinh đẹp và khí khái. Minh chẳng đáp lại, dù cho ánh mắt của Chi tràn ngập thách thức.
Giờ ra chơi, tôi và Chi tranh thủ làm quen với các bạn xung quanh. Giữa những tiếng nói chuyện rôm rả của lớp, một tiếng réo gọi vọng từ cửa:
- Minh!
Tôi nhìn ra ngoài, không phải ai xa lạ mà chính là Duy Khánh. Cậu ta cầm theo trái bóng rổ, hướng về phía Minh:
- Trận đấu lớp chọn thì thắng bại đã rõ, chúng ta còn trận cầu thể thao nữa, mày có muốn ra đây phân thắng bại với tao không?
Minh từ từ bước đến, buông một câu chưng hửng:
- Tao không muốn tiếp mấy trò trẻ con.
Đám đông chưa kịp phấn khích đã bị dội gáo nước lạnh. Cũng đúng thôi, trò bóng rổ này hứa hẹn là kịch tính. Chi nghe thấy thế thì ra trước cửa, nói với Minh:
- Tớ không cần biết là cậu muốn chơi hay không. Nhưng đã là người của Anh 2, thì không có khái niệm chưa làm đã chạy rồi đâu.
Minh dường như hơi lưỡng lự, nhưng nhìn vào thái độ khiêu khích của Khánh, cậu ta cuối cùng cũng đưa ra quyết định:
- Được.
- Tao với mày cái gì cũng ganh đua với nhau, mấy năm nay rồi. Thế nên là nếu mày thua, mày phải thừa nhận là mày kém hơn. - Khánh dõng dạc.
- Còn nếu tao thắng thì mày nên bỏ cái ảo tưởng rằng mày được xếp ngang hàng để thi thố với tao.
Lời Minh nói ra khiến chúng tôi vừa oai vừa sợ. Oai vì lời lẽ sắt đá, mà sợ vì lỡ thua thì không biết giấu mặt đi đâu. Nói gì thì nói, một đứa Anh 2 thua thì cả lớp chúng tôi đều không lấy gì làm vui vẻ.
Vậy là ra chơi, hai lớp lôi nhau ra sân bóng. Sau khi đưa ra luật lệ và bầu cử trọng tài rõ ràng, thì cả đám chúng tôi đều dõi mắt theo hai người. Khánh hoạt bát và hăng say, Minh điềm tĩnh và chắc chắn. Sau một hồi lăn lộn với tận ba hiệp phụ thì...
Minh thắng.
Chúng tôi thở phào. Cả lớp Anh 2 vừa ghét cái tên hợm hĩnh kiêu căng là Minh nhưng cũng không giấu được vẻ sung sướng, thi nhau chúc mừng cậu. Minh nhìn thấy vậy thì vẻ mặt ấy cũng giãn ra hơn, như thể hành vi trước đó chỉ là phút bốc đồng lỡ miệng. Cậu hơi ngượng nghịu trước sự ngợi khen của cả lớp, trong khi Khánh thì mặt vẫn hớn hở vì có một trận đấu cống hiến. Có vẻ như cậu bạn tên Khánh này rất biết cách tận hưởng những gì mình làm.
Chúng tôi trở về lớp. Chi đứng lên bục tiếp tục một vài vấn đề cần giải quyết của giờ sinh hoạt:
- Lớp mình vẫn chưa bầu lớp phó học tập. Vì Minh có điểm đầu vào rất là ấn tượng, nên tớ xin đề cử Minh nha.
Lần này thì cậu ta đã chịu nhận. Trước khi đồng ý, Minh còn đứng ra xin lỗi cả lớp. Vẻ mặt ngượng ngùng và phảng phất chút gì đó ưu tư.
Ngày đó, tôi còn tự hỏi không biết cậu ta sẽ thích nghi với việc không phải học sinh lớp chọn như thế nào. Mãi sau này tôi mới rõ, thì ra cậu cố tình bỏ trống bài thi để biết đâu bố mẹ sẽ ít kì vọng ở cậu hơn. Minh của năm ấy, vẫn là kẻ ngốc nghếch và bốc đồng nhất mà tôi từng biết.
*
Lại sắp đến một đợt thi nữa trước thềm giữa kì, với mục đích khảo sát chất lượng. Cứ ăn rồi thi, tôi phải vật lộn rất nhiều để bước đầu làm quen với khối lượng kiến thức nạp vào. Trong căn phòng kí túc xá có tôi, Chi và Thư, cả ba đều đang vùi đầu vào sách vở. Thư không đến từ cùng một huyện với bọn tôi, nhưng xởi lởi và dễ gần, nên cũng rất nhanh để làm quen.
- Hay lên thư viện đổi gió một tí không? - Tôi đề xuất.
- Thôi, mày cứ đi đi, tao cũng không định học lâu. - Chi nói.
Tôi thấy nó vừa đáp vừa nhìn vào màn hình điện thoại đầy đăm chiêu.
- Á à. - Tôi giật lấy điện thoại nó, bắt quả tang. - Đang 'stalk' ai đây?
Thư cũng nhảy vào:
- Chết chết, lớp trưởng với lớp phó! Không biết đầu năm đã có gì để bọn tao hóng chưa.
Chi cũng không lấy gì làm luống cuống, đáp lại:
- Có, giờ tao tán Minh thì chúng mày thấy sao?
- Ủng hộ! - Thư đáp ngay, chẳng nằm ngoài dự đoán với tính cách buôn dưa lê của nó.
Tôi thấy Chi nửa đùa nửa thật thì cũng chẳng để ý lắm. Vì tính nó xưa giờ đều vậy, dám nói dám làm thật nhưng cũng nhây phải biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT