- Lâm huynh, đồ vật trên kệ của Bạch Long Ngọc Hành này nhưng là đồ dỏm chiếm đa số, bình thường vật nắm chắc tám chín thành cũng bị người ta chọn, còn dư lại chút ít hoặc là thứ rất dễ dàng nhìn ra là đồ dỏm, hoặc là thứ lập lờ nước đôi, Lâm huynh, ngươi nếu là thật sự muốn mua, chọn vài món không kém là được, để lấy vui là tốt rồi, đừng mua quá đắt.
Lý Dật Phong nhìn Lâm Minh thật có ý tứ mua, không nhịn được mở miệng nhắc nhở, nếu như bản thân hắn là đại sư giám định, còn có thể giúp Lâm Minh, nhưng bản thân hắn chính là tài nghệ gà mờ, giám định lập lờ nước đôi gì đó, hắn cũng không có nắm chắc.
- Lý huynh yên tâm, trong lòng ta biết rõ, hơn nữa mua đồ chính là để vui vẻ.
- Ha ha, nói thật hay, ngàn vàng khó mua nổi niềm vui thật sự, tuy nói kinh doanh ngọc điêu này phải nhìn nhiều mua ít, tuy nhiên luôn là lo ngại cũng không còn ý tứ!
Lý Dật Phong vừa nói, trực tiếp đi về phía Mộc Linh ngọc điêu long mà Lâm Minh đã hỏi giá tiền lúc trước, ba ngàn ba trăm Nguyên Linh thạch.
Lý Dật Phong trước kia sang đây xem qua điêu long này nhiều lần, thật lòng thích, chính là xem không chính xác, luôn luôn không dám mua, thừa dịp hôm nay, hắn tính toán trực tiếp mua lại.
Lâm Minh thấy Lý Dật Phong cầm lấy điêu long, trong lòng có chút bất đắc dĩ, điêu long này lúc trước hắn nhìn rồi, là xuất từ tay của đại sư vài ngàn năm trước.
Thủ công của đại sư Lâm Minh phán đoán không ra, nhưng là năm hắn lại phán đoán ra, là một vật phỏng chế phẩm không cao hơn một trăm năm.
Hắn có lòng nhắc nhở:
- Lý huynh, điêu long này ta cảm giác...
- Cảm giác không tốt?
- Có chút.
- Không có chuyện gì, ta đã sớm muốn mua điêu long này, luôn luôn xem không chính xác nên không dám hạ thủ, như ngươi đã nói, mua đồ chính là để vui vẻ. Ta hôm nay nếu là tay không mà về thì suy nghĩ khó có thể thông suốt, ta mua điêu long này, cho dù mua đồ dỏm, ta cũng nhận.
Lý Dật Phong đều nói đến nước này, Lâm Minh tự nhiên sẽ không nhiều lời.
Hắn liếc mắt nhìn lão bản mặt thẹo một cái, đối phương cười đến giống như phật Di Lặc, mấy hóa đơn làm ăn hôm nay hắn đã kiếm được đầy đủ, dĩ nhiên sẽ vui vẻ.
Lâm Minh khẽ mỉm cười, bất động thanh sắc tiêu sái đi đến cái giá đằng trước, bắt đầu chọn lựa ngọc điêu.
Trên tay hắn có sáu ngàn Chân Nguyên thạch cực phẩm của Huyễn Vô Cực, hơn nữa tất cả tài phú lưu lại khi giết chết những cường giả Mệnh Vẫn khác, tổng cộng là một vạn bốn năm ngàn Chân Nguyên thạch cực phẩm, Lâm Minh tính toán dùng hơn phân nửa dùng để mua ngọc điêu.
Đã như vậy, hắn tự nhiên phải chọn thứ đắt tiền để mua.
Lâm Minh nhìn một khối ngọc phật cao sáu tấc trước mắt. Ở Thiên Diễn đại lục, loại Mộc Linh ngọc này coi là không tệ, theo hắn đánh giá, giá tiền của đồ chơi này sẽ không thấp.
Lão bản mặt thẹo thấy Lâm Minh đang nhìn ngọc phật kia, mỉm cười tiến lên đón. Hắn vốn cho rằng Lâm Minh là tùy tùng của Lý Dật Phong, bây giờ nhìn lại Lâm Minh là bằng hữu của Lý Dật Phong, tự nhiên sẽ lấy lễ đối đãi.
Bất quá hắn nhìn tư thế Lâm Minh nhìn ngọc điêu, hiển nhiên là người ngoài nghề ngay cả người mới cũng không bằng, giám định sư giám định ngọc điêu bình thường làm sao cũng phải nhìn mười lăm phút, hơn nữa còn là vừa nhìn vừa sờ vừa nghe.
Lâm Minh nhìn một ngọc điêu nhiều nhất chỉ dùng một nén nhang, chẳng qua là thỉnh thoảng sờ một chút, đại đa số cũng chỉ là nhìn, điều này có thể nhìn ra những thứ gì?
Cho nên lão bản mặt thẹo nhận thức Lâm Minh đúng là người ngoài nghề.
Loại người ngoài nghề gì cũng không biết này, trừ phi là coi tiền như rác, nếu không trông cậy vào bọn họ mua với giá mấy ngàn Nguyên Linh thạch, lại không biết Mộc Linh ngọc điêu thật giả ra sao là không thể nào.
Cho nên lão bản mặt thẹo căn bản là không coi Lâm Minh làm khách hàng, cũng chính là nhìn mặt mũi của Lý Dật Phong nên khuôn mặt mới tươi cười đón chào.
- Ngọc phật này đánh số bốn mươi lăm, giá tiền năm ngàn Nguyên Linh thạch.
Lão bản mặt thẹo vừa nói vừa quơ quơ ngọc giản giá tiền trong tay, hắn trực tiếp báo ra giá tiền là muốn cho Lâm Minh biết khó mà lui, tránh cho hắn lãng phí thời gian, người ngoài nghề bình thường nghe được cái giá tiền này đã sớm bỏ qua, dù sao bọn họ căn bản xem không hiểu, cũng chính là xem náo nhiệt mà thôi.
Cho nên cho dù Mộc Linh ngọc phật trước mắt Lâm Minh là đồ thật, thả vào phòng đấu giá ít nhiều có thể bán với giá tám chín ngàn Nguyên Linh thạch, lão bản mặt thẹo cũng không khẩn trương chút nào, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể dự liệu được Lâm Minh sẽ không cảm thấy hứng thú đối với đồ chơi này.
Đừng nói là Lâm Minh, cho dù là những võ giả tự xưng là người trong nghề kia, trong hai năm qua, xem qua ngọc phật này không có một ngàn cũng có tám trăm, không có ai dám mua nó.
Chủ yếu là giá tiền của nó cao, hơn nữa nó so với ngọc phật lâu năm bình thường thiếu đi một tia ánh sáng lạnh, làm cho người ta khó tránh khỏi sinh lòng do dự, mà trên thực tế, loại ánh sáng này cũng không phải là mỗi một vật chính phẩm đều có.
Nhưng là lão bản mặt thẹo trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, Lâm Minh tựa hồ vô cùng có hứng thú đối với Mộc Linh ngọc phật này, sờ soạng lặp đi lặp lại trong chốc lát, nói:
- Thoạt nhìn phẩm chất rất không sai, mẫu thân của ta thích bái Phật, ta liền mua nó đưa cho lão nhân gia người a.
Lão bản mặt thẹo thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, tiểu tử này đầu không phải bị nóng tới điên chứ, cũng bởi vì mẫu thân thích bái Phật, đã mua đồ vật giá năm ngàn Nguyên Linh thạch đưa cho mẫu thân hắn, cũng không quản thật giả?
Không riêng gì lão bản mặt thẹo, Lý Dật Phong cũng là sợ hết hồn:
- Lâm huynh đệ, ngươi không phải là nói đùa chứ, ngọc phật này bản thân chính là vật lập lờ nước đôi, ngươi thật sự muốn mua?
Ngọc phật năm ngàn Nguyên Linh thạch, ở Bạch Long Ngọc Hành cũng coi như là vật phẩm giá tiền cực cao, nếu như là Lý Dật Phong đến mua thì cũng phải liên tục suy nghĩ, sợ nhìn nhầm, nhưng là Lâm Minh phía trước phía sau tổng cộng không tới thời gian một nén nhang đã phê chuẩn mua đồ vật này, loại hành vi này dùng mấy chữ để hình dung đó chính là, coi tiền như rác.
Trong ngành kinh doanh ngọc ý kiến vui nhất đúng là có kẻ coi tiền như rác, tùy tùy tiện tiện mua đồ, căn bản bất kể thật giả, nhưng là dựa theo hiểu biết của Lý Dật Phong đối với Lâm Minh, thiên phú Lâm Minh cực cao, tuyệt sẽ không làm chuyện hồ đồ, mà thân gia cũng không có bao nhiêu, đây là chuyện gì xảy ra?
- Hắc hắc, chúc mừng ngươi a mặt thẹo huynh, gặp phải một phú ông, phát tài rồi!
Ở phía sau Lâm Minh, Chu Khôn vẻ mặt ngoạn vị nở nụ cười, trong lời nói rõ ràng mang theo ngữ khí xem kịch vui, rõ ràng châm chọc Lâm Minh ngu xuẩn.
Song lão bản mặt thẹo nghe Chu Khôn chúc mừng, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ, ngọc phật này cũng không phải là thu lại từ trong tay quật gia, mà là tồn kho của Bạch Long Ngọc Hành, một trong bảo bối lấy ra trấn điếm, đồ chơi này dựa theo giá tiền năm ngàn Nguyên Linh thạch bán đi chính là lỗ vốn.
- Vị tiểu huynh đệ này, nói vậy cũng biết quy củ trong nghề ngọc chúng ta a, đồ vật có thật có giả, mua bán ngươi tình ta nguyện, toàn bộ dựa vào một đôi mắt, một khi đã thanh toán thì không thể làm khác.
Lão bản mặt thẹo lại mong Lâm Minh không hiểu quy củ, sau khi nghe giải thích của mình có thể biết khó mà lui, lại không nghĩ đối phương nhàn nhạt gật đầu, ý bảo chính mình rất rõ ràng.
- Tốt đấy, ta đây bọc lại cho ngài!
Lão bản mặt thẹo tận lực làm cho mình lộ ra vẻ cao hứng phấn chấn, phảng phất giống như vừa kiếm một khoản lớn, để cho trong lòng Lâm Minh chột dạ, nhưng là Lâm Minh mặt không đổi sắc, lại là gật đầu, để cho Đao Ba tâm cũng chết.
Tiểu tử này, không phải là phẫn trư cật hổ chứ!
Cũng là Lý Dật Phong có chút chột dạ.
- Lâm huynh, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, đây là năm ngàn Nguyên Linh thạch a!
- Ta biết, bọc lại đi, mua đồ chính là để vui vẻ.
Lý Dật Phong há miệng, cuối cùng bất đắc dĩ cười:
- Được, dù sao đối với Lâm huynh đệ mà nói, cho dù dùng hết Nguyên Linh thạch, cũng có thể kiếm lại rất nhanh.
Nam tử vết sẹo đao chịu đựng khổ sở trong lòng bọc ngọc phật lại, tận lực duy trì nụ cười vui vẻ trên mặt, song vừa gói kỹ vừa ngẩng đầu nhìn lên, nam tử vết sẹo đao thiếu chút nữa té ngã, hắn thấy Lâm Minh cầm lấy một cái lư hương màu xanh biếc, lăn qua lộn lại nhìn.
Lư hương kia lại là một cái chính phẩm, giá trị mặc dù không bằng ngọc phật kia, nhưng thả vào phòng đấu giá cũng có thể bán bảy ngàn, tám ngàn Nguyên Linh thạch!
Vật này đồng dạng là tồn kho được phân xuống để trấn điếm, tiểu tử này, không phải là lại muốn mua lư hương này chứ, vậy lần này Bạch Long Ngọc Hành thật sự là lỗ vốn rồi! Ở trong ngọc giản, giá tiền của lư hương này yết giá chỉ có bốn ngàn năm trăm Nguyên Linh thạch, bán đi thì hắn sẽ phải bù vào phần chênh lệch giá.
Trong giới kinh doanh ngọc, vì để hấp dẫn khách nhân, giá tiền cũng sẽ ghi chú tương đối thấp, bảo bối dùng để trấn điếm cũng là nhiều như vậy, bị người ta mua đi, ngọc điếm này của hắn sẽ rất khó mở tiếp.
Tiểu tử này vừa mua năm ngàn Nguyên Linh thạch, sẽ không mua nữa chứ... Lão bản mặt thẹo lại ôm một tia may mắn trong lòng như vậy, song một câu nói kế tiếp của Lâm Minh, đã đập phá nát bấy hy vọng trong lòng lão bản mặt thẹo.
Lâm Minh nhìn thoáng qua ngọc giản giá tiền, nói với lão bản mặt thẹo:
- Cái này cũng bọc lại.
Lão bản mặt thẹo chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi, trong lòng hắn đều đang co quắp, trên mặt lại tận lực duy trì nụ cười sáng lạn.
- Ngài muốn cái này? Ngọc phật này là ngọc điêu hoàn thành tám ngàn năm trước, chế tác tinh mỹ, hiển nhiên xuất từ tay danh gia, ở phòng đấu giá chính là có thể bán được tám ngàn Nguyên Linh thạch, Lâm huynh đệ thật là có ánh mắt a, ta đây sẽ gói kỹ cho ngài!
Lão bản mặt thẹo mặc dù nói rất cao hứng phấn chấn, nhưng là động tác đóngói lại chậm lạ thường, trông cậy vào Lâm Minh thay đổi chủ ý, song Lâm Minh lúc sau đã bắt đầu nhìn đồ cất giữ thứ ba.
Ở một bên, Chu Khôn cười ha ha:
- Gặp qua bại gia, chưa từng thấy bại gia như vậy, ngọc phật này đặt ở trên kệ hàng ba năm cũng không người nào dám mua, tiểu tử này thật đúng là lợi hại!
Chu Khôn vừa nói vừa ra sức vỗ một cái lên bả vai lão bản mặt thẹo.
- Mặt thẹo huynh, hôm nay ngươi có thể kiếm tiền lớn a, phải mời khách a!
- Mời khách, nhất định sẽ mời khách!
Lão bản mặt thẹo lúc nói lời này ruột cũng uốn éo ở cùng một chỗ, lại vẫn phải ra vẻ cực kỳ xa hoa, phảng phất giống như thật sự kiếm được món lời lớn vậy.
- Lâm huynh đệ, ngươi nếu là tính toán mua một ít đồ để mua vui, không cần thiết phải ở chỗ này, ta dẫn ngươi đi hàng trên vỉa hè, giá tiền lại tiện nghi hơn so với nơi này, mà bề ngoài thoạt nhìn căn bản không có gì khác nhau.
Lý Dật Phong đề nghị nói.
Thứ gì đó phía trên hàng vỉa hè, thuần túy chính là lừa gạt người, chín thành chín ngay cả đồ dỏm cũng không phải, mà là hàng giả bắt chước Nguyên Linh thạch Mộc hệ.
Tuy nhiên có đôi khi, cũng sẽ có một hai kiện ngay cả chủ cửa hàng cũng không biết giá trị bảo bối, Lý Dật Phong đã từng đi dạo vô số hàng vỉa hè, cảm giác xác suất mua được loại bảo bối này cùng xác suất bị sét đánh không sai biệt lắm.
- Lý huynh, trong lòng ta biết rõ.
Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm nói, trong tay cầm một đồ cất giữ mới nhìn trúng, nhìn về phía lão bản mặt thẹo, mà lúc này mặt của lão bản mặt thẹo hoàn toàn đen lại.
Con bà nó, bị đen đủi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT