Kể từ khi Lâm Minh rời đi, Thân hoàng đảo gặp rủi ro, trong đầu Mục Thiên Vũ vô số lần đã tưởng tượng ra tình cảnh nàng cùng Lâm Minh gặp lại.
Hoàn mỹ nhất, đơn giản là thực lực Lâm Minh đại tăng, áo gấm về nhà, giúp nàng bảo vệ một vùng trời, che gió che mưa, ngăn cơn sóng dữ.
Song, đây chỉ là nguyện vọng tốt đẹp thôi.
Thời điểm Lâm Minh rời đi, chỉ có Tiên Thiên kỳ, mà Huyễn Vô Cực lại sắp là Mệnh Vẫn tầng bốn, thời gian mười năm ngắn ngủi, cho dù thiên phú của Lâm Minh có một không hai, khoáng cổ tuyệt kim ở Thiên Diễn đại lục, cũng không có khả năng đạt tới loại trình độ này.
Thời gian mười năm, đối với một cao thủ đỉnh cấp trưởng thành thật sự mà nói quá ngắn, hơn nữa Lâm Minh còn có khả năng tiềm lực để sử dụng, thiên tài để trưởng thành tràn ngập thay đổi, cũng không phải nói lúc tuổi còn trẻ là một người vô so lớn tuổi nhất định sẽ trở thành cao thủ tuyệt đỉnh.
Mục Thiên Vũ để ý, cũng không phải là thực lực Lâm Minh sẽ đạt tới trình độ gì, cái nàng để ý chính là Lâm Minh đến tột cùng có thể bình an trở về hay không, lấy cá tính của Lâm Minh, tuyệt không cam chịu tầm thường, hắn một thân một mình đi xa, thăm dò các loại bí cảnh hiểm cảnh, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp mà hắn gặp phải cũng có thể nghĩ.
Mục Thiên Vũ rất sợ, sợ sau khi Lâm Minh rời đi, tin tức im bặt.
Như vậy thì nàng thật sự sẽ khổ sở đến hít thở không thông trong khi chờ đợi.
Nàng mong đợi kỳ hạn mười năm, nhưng lại vừa sợ kỳ hạn mười năm, sợ mười năm sau, nàng tới Lôi Đình sơn chỉ chờ một cuộc ảo mộng!
Nàng trăm triệu lần không có nghĩ đến, hôm nay, chỉ có thời gian hai năm rưỡi, Lâm Minh cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt của nàng, yên lành, không có xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Lúc hắn rời đi, bộ dáng của hắn một điểm cũng không thay đổi, chẳng qua là trên trán toát ra khí chất lại khác xa nhau, để cho hắn thêm nhiều tang thương, nhiều hơn một phần mạnh mẽ.
Mặc dù khí chất hoàn toàn bất đồng, nhưng là cảm giác quen thuộc này, lại tuyệt đối không sai, để cho linh hồn Mục Thiên Vũ cũng hơi bị tác động.
Thời điểm này, Mục Thiên Vũ căn bản không có tâm tình để kiểm tra thực lực của Lâm Minh tăng trưởng bao nhiêu. Trong đầu nàng chỉ quanh quẩn một cái ý niệm.
Hắn trở lại, bình an trở lại!
Mục Thiên Vũ che miệng, không biết là vì cái gì, trong một nháy mắt khi thấy Lâm Minh, đủ loại ủy khuất, thừa nhận đủ loại áp lực, đủ loại bi thống nàng trải qua trong hơn hai năm rưỡi qua, cũng như thủy triều tuôn ra khỏi trái tim. Hơn nữa vui sướng khổng lồ khi Lâm Minh đột nhiên trở về làm cho nàng không nhịn được mà lệ như suối trào.
Đây là đang nằm mơ sao?
Lâm Minh dừng ở địa phương cách Mục Thiên Vũ mấy trượng, hai người ai cũng không có phát ra một âm thanh nào.
Vốn là khoảnh khắc đầu tiên khi Lâm Minh nhìn thấy Mục Thiên Vũ đã thông qua linh hồn giao hòa, cảm nhận được sự bất lực, yếu ớt lúc này của Mục Thiên Vũ, cảm nhận được tư niệm mãnh liệt đối với hắn không có giữ lại chút nào của nàng.
Điều này làm cho nội tâm Lâm Minh cảm thấy may mắn, may mắn hắn đã nói sẽ trở lại, nếu không qua thời gian hơn bảy năm nữa, hắn không dám nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì.
Hắn theo bản năng muốn đưa tay ra, muốn ôm Mục Thiên Vũ, Nhưng là vừa động được nửa đường lại dừng lại, hắn có chút thận trọng, mặc dù hết sức tư niệm đối với Mục Thiên Vũ, nhưng là tình cảm của hắn đối với Mục Thiên Vũ cũng là bên trong ái mộ có một phần tôn kính, một phần đến từ chính khí chất không ăn nhân gian lửa khói của Mục Thiên Vũ làm cho người ta sinh ra cảm giác không đành lòng khinh nhờn.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Minh luôn luôn gọi Mục Thiên Vũ là Mục cô nương, Mục sư tỷ.
Song Lâm Minh không nghĩ tới chính là, hắn chỉ là vừa giang hai tay ra, chỉ cảm thấy hồng ảnh trước mắt chợt lóe, tiếp theo chính là một thân thể mềm mại ôn hương chủ động đi vào ngực của hắn.
Tay trắng nhẵn mịn giống như linh xà bao quanh lưng cùng trên cổ Lâm Minh, Mục Thiên Vũ cơ hồ là dùng hết khí lực toàn thân, ôm ấp Lâm Minh không có giữ lại chút nào, dường như muốn dung nhập Lâm Minh vào bản thân.
Lâm Minh thậm chí có thể cảm giác đau đớn khe khẽ khi hai cánh tay nàng xiết chặt trên sống lưng.
- Ôm chặt ta.
Mục Thiên Vũ ghé vào tai Lâm Minh khẽ nói, tựa hồ sợ rằng chỉ cần buông tay ra thì hắn sẽ đi mất vậy.
Lâm Minh dùng sức ôm lấy Mục Thiên Vũ, cách một lớp áo tơ lụa, hắn có thể vuốt ve cái lưng mềm nhẵn như tơ lụa của Mục Thiên Vũ, có thể cảm nhận được bộ ngực cùng thân thể của nàng.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt của nữ tử, có thể nghe được tim Mục Thiên Vũ đập, cảm thụ được hô hấp của nàng.
Đây là một loại cảm giác tuyệt đẹp, kiều diễm ôn tình, kể từ khi ở Lôi Đình sơn, Lâm Minh cùng Mục Thiên Vũ từng có ba ngày kiều diễm mập mờ, Mục Thiên Vũ cùng Lâm Minh cực ít thân mật giống như lần này.
Giờ khắc này, trong thiên địa dường như chỉ còn lại có một đôi nam nữ ôm nhau, mọi âm thanh giữa núi rừng đều yên tĩnh, trên bầu trời ánh sao lóng lánh, hai khỏa tâm cô tịch, gắn bó thật chặt.
Mục Thiên Vũ lẳng lặng nằm ở trong ngực Lâm Minh, nàng cảm giác bản thân mình từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ yếu ớt giống như hôm nay, vui vẻ như hôm nay, chỉ cần ôm cùng ấm áp như vậy, muốn dựa vào một người như vậy.
Một khắc kia nàng cảm giác chỉ cần có hắn đây, mưa gió gì cũng không coi là cái gì cả.
Hai người ôm nhau ước chừng một khắc đồng hồ, Mục Thiên Vũ mới ngưng được nước mắt, thấp giọng nói:
- Ta rất nhớ ngươi.
Một câu đơn giản, không có bất kỳ lời đường mật, lại nói hết tất cả chân tình hai năm qua.
- Ta biết.
Lâm Minh nhẹ nhàng nói, hắn thấy Mục Thiên Vũ đang ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe mắt vẫn lóe ra giọt lệ trong suốt, dưới ánh trăng màu bạc chiếu rọi, dường như trân châu lóng lánh sâu dưới biển lặng lẽ trán phóng, đêm trong trẻo, ánh trăng lành lạnh, khuôn mặt duy mỹ trước mặt, hết thảy hết thảy cũng dường như đang ở trong mộng cảnh đẹp mông lung.
Một khắc kia, trong lòng Lâm Minh đột nhiên có một loại rung động, hắn nâng khuôn mặt Mục Thiên Vũ lên, dừng lại mấy hơi thời gian, liền hôn thật sâu lên đó.
Thân thể Mục Thiên Vũ run lên, cánh tay, thân thể căng thẳng trong nháy mắt tiếp xúc cũng mềm xuống, nàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, dường như chìm đắm trong nụ hôn này.
Đây là nụ hôn đầu của Lâm Minh, cũng là nụ hôn đầu của Mục Thiên Vũ.
Hắn tham lam mút vào môi anh đào của nàng, mút vào nước miếng ở đầu lưỡi, cho đến khi thân thể Mục Thiên Vũ nhẹ nhàng run rẩy, hai người mới lưu luyến tách ra.
- Hết thảy cũng sẽ khá hơn.
Lâm Minh cúi xuống bên tai Mục Thiên Vũ, thấp giọng nói, đây không phải là hắn an ủi, mà là tuyên bố, bởi vì hắn phát ra tuyên ngôn dựa trên sự tự tin về thực lực của mình.
Chỉ cần có hắn ở đây, hết thảy cũng sẽ trở nên tốt hơn!
Tuy nhiên lúc này Mục Thiên Vũ căn bản là không phân biệt ra sự khác nhau trong đó, nàng hàm hàm hồ hồ “ừm” một tiếng, sắc mặt ửng hồng như cây đào mật, dường như vừa bấm là có thể nặn ra nước.
Nàng mềm nhũn té ở trong ngực Lâm Minh, sức nặng toàn thân cũng đặt ở trên bả vai Lâm Minh, hô hấp dồn dập, hơi thở như lan. Mục Thiên Vũ từ nhỏ đến lớn sinh trưởng ở bên trong Thần Hoàng đảo cực ít nam tử, đối với tình yêu nam nữ tràn đầy xa lạ, ban đầu ở Lôi Đình sơn, mặc dù có trôi qua mập mờ, nhưng thời điểm đó Mục Thiên Vũ cùng Lâm Minh chẳng qua là vô tình gặp được, lại không có tác động tâm của Mục Thiên Vũ, cái loại mập mờ này chính là khiến cho Mục Thiên Vũ lúng túng, thẹn thùng, không giống như hôm nay, làm cho tâm thần nàng rung động, không kìm chế được.
- Sư tỷ, Hạnh Hiên và cha mẹ của ta đâu?
Lâm Minh đột nhiên hỏi, lần này hắn trở về Nam Thiên Vực, trừ lo lắng cho Mục Thiên Vũ, những lo lắng lớn nhất khác đúng là Tần Hạnh Hiên cùng cha mẹ mình.
Mục Thiên Vũ nói:
- Ban đầu Thần Hoàng đảo bị diệt, tông môn bấp bênh, chưởng môn sư tôn đã hỏi đệ tử Thần Hoàng đảo có nguyện ý đi tới Âm Dương huyền cung hay không, rất nhiều đệ tử cấp thấp cũng bỏ đi, về phần Hạnh Hiên... Ý định ban đầu của nàng là muốn đi theo chúng ta, nhưng là ta lo lắng nàng đi theo chúng ta có ngoài ý muốn, nên bí mật an bài nàng đi tới một quốc gia phàm nhân ở Ngũ Hành Vực, còn cha mẹ của ngươi cũng ở nơi đó.
Võ giả tu luyện cần linh địa, tài nguyên, trận tu luyện... Một loạt gì đó, võ giả bình thường sẽ không đi quốc gia phàm nhân hoang phế, mà Mục Thiên Vũ cho là, thứ tối trọng yếu đối với Tần Hạnh Hiên mà nói không phải là tu luyện, mà là hảo hảo tiếp tục sống, đi tới một quốc gia phàm nhân, lấy thực lực Hậu Thiên kỳ của Tần Hạnh Hiên, cũng đủ để bảo đảm an toàn. Mà Nam Hải Ma Vực cũng không có khả năng vì một võ giả Hậu Thiên kỳ không có danh tiếng gì mà triển khai đuổi giết tới vạn dặm xa xôi.
- Như vậy...
Nghe được Tần Hạnh Hiên cùng cha mẹ không có chuyện gì, lúc này Lâm Minh mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người không có chuyện gì, còn lại mất gì đó, cũng có thể đoạt lại lần nữa.
Cho đến thời điểm này, Mục Thiên Vũ mới đột nhiên phát hiện ra tu vi của Lâm Minh, đôi mắt đẹp của nàng trợn to, không thể tin nói:
- Lâm Minh, ngươi... Đã là Toàn Đan?
- Ừm, vài ngày trước may mắn đột phá.
- Ày...
Mục Thiên Vũ che miệng, chấn kinh đến mức nói không ra lời. Hai năm rưỡi trước, Lâm Minh chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ, rời đi thời gian ngắn như vậy, thế nhưng đã đột phá Toàn Đan.
Hơn nữa nhìn đan điền của Lâm Minh, năng lượng nội liễm, nguyên khí ngưng tụ, mơ hồ tạo thành một cái nước xoáy không nhìn thấy được, đây cũng không phải cảnh giới Toàn Đan bình thường!
Mặc dù bản thân Mục Thiên Vũ cũng là Toàn Đan, nhưng là nàng rất rõ ràng về Lâm Minh, nàng còn kém nhiều lắm!
- Làm sao lại... Nhanh như vậy...
Mục Thiên Vũ hai mươi hai tuổi mới đột phá Tiên Thiên cảnh giới, ba mươi tuổi Toàn Đan, dùng thời gian suốt tám năm, nhưng là Lâm Minh chỉ dùng hai năm rưỡi, hôm nay hắn vẫn chưa tới hai mươi mốt tuổi!
Nói cách khác, thời điểm Mục Thiên Vũ cùng lứa với Lâm Minh, vẫn là tu vi Hậu Thiên đỉnh phong.
Sự so sánh này, quả thực là chênh lệch giữa trời cùng đất.
Cái này đã không phải là thiên tài cấp hoàng có thể hình dung.
- Lâm Minh... Bây giờ ngươi là thực lực gì?
Mục Thiên Vũ trợn to một đôi mắt, ban đầu thời điểm Lâm Minh rời đi là Tiên Thiên sơ kỳ, Mục Thiên Vũ là Tiên Thiên Chí Cực, thực lực hai người không kém nhiều.
Hiện tại Lâm Minh đề cao cả một cái đại cảnh giới, theo lý thuyết, hắn có ít nhất là thực lực Toàn Đan hậu kỳ, thậm chí có thể ganh đua dài ngắn cùng cường giả Mệnh Vẫn yếu nhất.
Lâm Minh tự nhiên không có cái gì phải giấu giếm Mục Thiên Vũ, hắn nói thẳng:
- Thực lực cực hạn của ta cũng không quá rõ ràng, chỉ có thể ước đoán qua loa, hiện tại có thể đánh chết Mệnh Vẫn tầng một, nhưng là đối mặt với cường giả Mệnh Vẫn tầng hai như Huyễn Vũ Thiếp, đại khái là không địch lại.
- Đánh chết Mệnh Vẫn tầng một?
Mục Thiên Vũ giật mình trong lòng, thực lực Lâm Minh so sánh với nàng tưởng tượng còn kinh khủng hơn.
Mệnh Vẫn thật ra thì chính là Toàn Đan Chí Cực, là một cái giai đoạn đặc thù của Toàn Đan kỳ, chân nguyên trong đan điền của võ giả Mệnh Vẫn cũng là lấy hình thức Toàn Đan để tồn tại, chẳng qua là sau khi thân thể cùng đan điền trải qua lột xác, thực lực của võ giả Mệnh Vẫn xa không phải là Toàn Đan có thể so sánh!
Lâm Minh ở Toàn Đan sơ kỳ là có thể đánh chết Mệnh Vẫn tầng một, chờ hắn đến Mệnh Vẫn thì sẽ thế nào a?
Nghĩ tới đây, trong lòng Mục Thiên Vũ đột nhiên chấn động, đột nhiên liên tưởng đến cái gì đó, đánh chết Mệnh Vẫn tầng một... Chẳng lẽ...
Nàng nhìn về Lâm Minh, lấy giọng nói thử dò xét mà không thể tin, nói:
- Lâm Minh... Mười ngày trước người cướp sạch tru diệt Ma Thần đế cung... Không phải là ngươi chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT