Lão Thần Hoàng hết sức chăm chú, lão không dám ra tay thật mạnh, sợ chọc giận Hỗn Nguyên, một khi Hỗn Nguyên mất đi lý trí, chính lão Thần Hoàng cũng căn bản không ngăn được Hỗn Nguyên, hắn là bộ máy giết chóc đáng sợ.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Lâm Minh an tâm lại một chút, hắn bay lên trời, từ từ bay đến chỗ cách Hỗn Nguyên Thiên Tôn khoảng ba thước, chính dinej đối mặt với cái đầu màu đen to lớn kia của Hỗn Nguyên Thiên Tôn.

Rồi sau đó Lâm Minh lấy thần chi lực ở trong Hồng Mông chi lực ma phương, chậm rãi thúc dục năng lượng ma phương, cùng dung hợp với hồn hải của Hỗn Nguyên Thiên Tôn.

Lúc này Lâm Minh đã bất chấp giấu diếm bí mật của ma phương.

Lão Thần Hoàng hiển nhiên đã nhận ra trong cơ thể của Lâm Minh có một bảo vật liên quan đến linh hồn.

- Là bảo vật có thể dùng để phân ly thức hải sao?

Lão Thần Hoàng vô cùng kinh hãi, nhưng mà lại không hỏi nhiều, lão tự nhiên ý thức được giá trị đáng sợ của kiện bảo vật này.

Bí mật ở trên người Lâm Minh thật sự nhiều lắm, nhiều đến làm cho người ta chết lặng.

Năng lượng dần dần thâm nhập đỉnh đầu to lớn kia của Hỗn Nguyên Thiên Tôn, Lâm Minh thử dùng ma phương tách linh hồn của thâm uyên ác ma, chỉ cần hủy diệt bộ phận linh hồn ấn ký của thâm uyên ác ma, liền tự nhiên có thể dần dần thức tỉnh ký ức của Hỗn Nguyên Thiên Tôn.

Ma phương am hiểu nhất đúng là hủy diệt linh hồn ấn ký, nhưng mà bởi vì thời gian quá lâu, linh hồn ấn ký của ác ma thâm uyên đã dung hợp cùng một chỗ với Hỗn Nguyên, muốn ở dưới tình huống hoàn toàn không thương tổn đến bản thể linh hồn của Hỗn Nguyên Thiên Tôn, chỉ diệt đi ấn ký thuộc về ác ma thâm uyên là cơ hồ không có khả năng.

Cho nên Lâm Minh chỉ có thể không để ý đến tổn thương về linh hồn của Hỗn Nguyên Thiên Tôn mà làm hết thảy, hắn cũng không trông cậy vào có thể làm cho Hỗn Nguyên Thiên Tôn phục hồi như cũ, chỉ cần có thể tỉnh lại một điểm là đủ rồi.

Hai mắt của Hỗn Nguyên Thiên Tôn mê ly, ánh mắt cũng dần dần mờ mịt, Lâm Minh vô cùng cẩn thận, trên trán nhỏ ra từng đợt mồ hôi.

Quá trình này hắn phải cẩn thận không được phân tâm chút nào, không thể phát sinh ra bất kỳ một chút ngoài ý muốn.

Hắn biết, thời gian của mình không còn nhiều lắm, đối với cuồng công của Hoang ở bên ngoài, năng lượng của Hi vọng hào mỗi thời mỗi khắc đều đang giảm xuống, mà chấn động kịch liệt đến từ Hi vọng hào lại toàn bộ bị lão Thần Hoàng lấy năng lượng suy giảm, làm hết sức giảm bớt ảnh hưởng mà chấn động mang cho Lâm Minh.

- Thiếu một chút... Còn thiếu một chút... Liền thiếu một điểm nữa...

Lâm Minh cắn chặt hàm răng, không kịp đi lau mồ hôi trên mặt, hắn ở dưới tình huống không để ý thương tổn thức hải của Hỗn Nguyên, nếm thử thức tỉnh ký ức thuộc về Hỗn Nguyên.

Ở dưới bao phủ của thần quang ma phương, trong đôi mắt của Hỗn Nguyên Thiên Tôn xuất hiện một tia thanh minh khó có được.

Song, một tia thanh minh này chỉ là xuất hiện trong chớp mắt, đã bị tinh hồng sắc quang mang lần nữa bao trùm.

Hai loại ý thức luân chuyển, để cho thân thể của Hỗn Nguyên kịch liệt run rẩy, hắn cảm nhận được thống khổ đến từ linh hồn.

Hỗn Nguyên bắt đầu giãy dụa, trong thân thể cường tráng giống như thiết luyện kia hàm chứa lực lượng đáng sợ khó có thể tưởng tượng!

Trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng vang ca ca ca, năng lượng gông xiềng mà lão Thần Hoàng gia trì ở trên người Hỗn Nguyên Thiên Tôn, cố gắng làm cho hắn an tĩnh lại, phát ra tiếng vang không chịu nổi gánh nặng.

Sắc mặt của lão Thần Hoàng thay đổi.

- Lâm Minh! Cẩn thận! Một khi Hỗn Nguyên thất khống, phá hư mà hắn tạo thành sẽ không thể tưởng tượng, lấy tu vi cùng phòng ngự thân thể của Lâm Minh, Hỗn Nguyên chỉ cần một kích liền không sai biệt lắm có thể làm cho Lâm Minh tan xương nát thịt!

- Lâm Minh, thối lui, ta sắp không chế trụ nổi hắn rồi!

Trán của lão Thần Hoàng chảy mồ hôi, mà lúc này tinh thần lực của Lâm Minh cũng đã toàn bộ quán chú vào trong ma phương, liên lạc với thức hải của Hỗn Nguyên Thiên Tôn.

- Hống!

Hỗn Nguyên gầm thét, tiếng kêu gào đáng sợ giống như là trời long đất lở hùng dũng mà đến, nếu như là Thánh Chủ bình thường, chỉ là đối diện với một tiếng gầm thét này của Hỗn Nguyên sẽ gặp phải thất khiếu chảy máu, chết ngay tại chỗ.

- Bồng!

Cánh tay của Hỗn Nguyên đột nhiên chấn đọng, từng cái năng lượng gông xiềng bị Hỗn Nguyên bứt đứt!

Quá trình này không chút khó khăn nào, loại cảm giác này giống như là Hỗn Nguyên bẻ gãy một nhánh cây.

Sắc mặt của lão Thần Hoàng đại biến, lão bất chấp cái gì khác, một tay bắt lấy bả vai của Lâm Minh, tạo ra hộ thể thần lực, chuẩn bị đợi một sát na kia Hỗn Nguyên toàn bộ không thể khống chế liền mang theo Lâm Minh hết tốc lực thối lui.

Lâm Minh muốn thức tỉnh ý thức của Hỗn Nguyên thật sự là không dễ dàng, bởi vì tách ra nhân cách khó tránh khỏi sẽ mang đến thống khổ cho linh hồn của Hỗn Nguyên, từ đó sẽ vô cùng có khả năng dẫn đến hắn hoàn toàn thất khống.

- Hống!

Hỗn Nguyên Thiên Tôn lại là cuồng hống, năng lượng phong bạo đáng sợ đánh thẳng vào hộ thể thần lực của lão Thần Hoàng, toàn thân y phục của lão tùy ý bay múa, tóc trắng phiêu tán.

Ở trong lúc nhất thời trước ngực lão Thần Hoàng lại có đồ vật gì đó đang lóe ra thanh quang mông lung.

Đạo thanh quang này là nhu hòa mà không thu hút, ở trong năng lượng phong bạo như vậy nó gần như khó có thể phát hiện, song thời điểm khi thanh quang mông lung này phản chiếu lại con ngươi hung lệ của Hỗn Nguyên Thiên Tôn, thân thể của Hỗn Nguyên Thiên Tôn lại đột nhiên chấn động, trong nháy mắt yên tĩnh lại.

THanh quang mông lung phảng phất trở thành duy nhất của thế gian, nó dần dần từ bộ ngực của lão Thần Hoàng bay ra, huyền phù trên không trung, dần dần bay hướng Hỗn Nguyên Thiên Tôn.

Lâm Minh cùng lão Thần Hoàng thấy một màn như vậy đều là ngây ngẩn cả người, một đoàn thanh quang kia cư nhiên là Hạo Kiếp chi liên!

Hạo Kiếp chi liên là Chân Thần linh bảo dùng để mở ra Tu La cấm địa, mà chủ thể của nó một mực được Huyền Tình thiên hậu nắm giữ, sau khi Huyền Tình thiên hậu chế đi cũng được nàng tùy thân mang theo, cho đến khi Lâm Minh tiến vào cổ mọ mới lấy nó ra.

Chẳng lẽ...

Lâm Minh ngừng lại hô hấp, hắn trơ mắt nhìn thanh quang của Hạo Kiếp chi liên càng ngày càng thịnh, ở trong sương mù, những thanh quang này thế nhưng mơ hồ hợp thành một hư ảnh của nữ tử.

Hư ảnh nữ tử này càng ngày càng rõ ràng, gần như thực chất, nàng có dung nhan xinh đẹp như trăng sáng, có ba ngàn thanh tinh phiêu tán.

Hai chân trần của nàng, da thịt trong suốt phảng phất ngưng kết tinh hoa của tinh nguyệt chi huy, hai hàng lông mày như vẽ, mắt như thu thủy, phảng phất như là cửu thiên thần nữa lạc xuống thế gian.

Huyền Tình thiên hậu!

Lâm Minh giật mình vô cùng, hiển nhiên Huyền Tình thiên hậu là ở sau khi chính mình chết đi, đem một luồng phân hồn phong ấn vào trong Chân Thần linh bảo tương liên với huyết mạch của mình, hoàn toàn ngủ say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play