- Đúng vậy, không tin ngươi có thể đi thử xem, ta dùng thời gian một tỷ năm, dùng Ám Long thương làm căn cơ, bố trí vạn ma đại trận, trận pháp này chịu tải biển ma khí của ta, thời gian mấy tỷ năm ta giết nhiều thí luyện giả tích lũy xuống, nếu không ngươi cho rằng, ta dựa vào cái gì ta lại ở chung quanh đây mà không đi?

- Ah? Thì ra là thế...

Lâm Minh vẫn có phát giác, hư ảnh Hắc Long thực lực bản thân không cao, nhưng mà nó vận dụng ma khí có thể miểu sát cao thủ như Cửu Khuê, nhưng mà có điều kiện là phải ở chung quanh phạm vi của Ám Long thương, xác thực mà nói, nó dựa vào đại trận mới có thể phát huy chiến lực lớn nhất.

Mà đại trận chung quanh Ám Long thương trải qua mấy tỷ năm tẩm bổ, thập phần chắc chắn, muốn muốn mạnh mẽ phá vỡ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lâm Minh hơi trầm ngâm, ngón tay lướt qua không trung, từng đạo phù văn bay ra, Lâm Minh khóe mắt hiện ra chú ấn Tu La thần bí, hắn muốn dùng Tu La Thiên Đạo nhìn ra sơ hở của đại tâận. Hư ảnh Hắc Long cười hắc hắc, giống như tin tưởng mười phần vào bố trí của mình.

- Thì ra là như vậy.

Lâm Minh chú ấn dần dần biến mất, đúng như hư ảnh Hắc Long đã nói. Trận pháp này hắn muốn phá vỡ hoàn toàn, có lẽ phải dừng ở đây mười ngày Lâm Minh mới có thể lấy được Ám Long thương, nhưng mà vậy quá lâu, hắn còn phải đi tới thí luyện tầng thứ năm.

- Cho nên, ngươi tốt nhất nên thả ta ra, ngươi và ta kỳ thật không có xung đột lợi ích, ta thừa nhận, trước kia ta muốn thôn phệ ngươi, nhưng mà không có địch nhân vĩnh viễn. Chỉ có vĩnh viễn lợi ích, ngươi thả ta, ta sẽ mở đại trận. Ngươi lấy Ám Long thương, từ đó về sau chúng ta nước sông không phạm nước giết, thế nào?

Hư ảnh Hắc Long nhìn thấy Lâm Minh im lặng, hấp dẫn nói ra. Nhìn thấy Lâm Minh vẫn trầm tư. Giống như đã vô kế khả thi, hư ảnh Hắc Long biểu lộ càng ngày càng đắc ý.

Nó thầm nghĩ trong lòng:

- Tiểu tử này, khẳng định tham lam Ám Long thương. Nếu hắn không lấy được sẽ không từ bỏ ý đồ, dưới tình huống không có những phương pháp khác, hắn chỉ có thể lựa chọn hợp tác với ta, mà ta có thượng cổ huyết chi khế ước, chỉ cần hắn ký kết sẽ phải chịu nguyền rủa, hắc hắc... Đến lúc đó, ta lại dùng lý do phá trận trở về trận pháp, không phải là không có cơ hội chuyển bại thành thắng, thôn phệ hắn.

- Tiểu súc sinh, nếu ta không tra tấn linh hồn của ngươi vạn năm, khó giải mối hận trong lòng của ta!

Hư ảnh Hắc Long nghĩ như vậy, trong mắt hung quang dữ tợn hiện ra.

Nhưng lúc này nó cũng bất an, Lâm Minh cũng không phải đèn cạn dầu, trước đó Lâm Minh xảo trá, nó nhìn ở trong mắt, kế hoạch này có thể áp dụng thuận lợi hay không nó cũng không nắm chắc.

Lâm Minh sờ cằm, nhìn chằm chằm vào hư ảnh Hắc Long, dường như đang trầm tư cái gì, lúc này ánh mắt sáng quắc, hư ảnh Hắc Long chột dạ.

Dường như tâm tư của nó vừa rồi bị Lâm Minh xem thấu, nó thu hồi ý niệm xảo trá Lâm Minh, tạm thời không dám suy nghĩ, giống như không muốn Lâm Minh biết được.

- Nhìn... Nhìn cái gì, ngươi cân nhắc tốt chưa?

Hư ảnh Hắc Long ra vẻ hung lệ nói ra, nhưng mà lực lượng không đủ.

Mà thời điểm này Lâm Minh đột nhiên cười lên, hắn nói ra:

- Đã cân nhắc xong rồi.

- Hắc! Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi giết ta, đối với ngươi cũng không có chút chỗ tốt nào, ngược lại Ám Long thương đối với ngươi mà nói mới là trọng yếu nhất, ngươi nhanh chóng cởi bỏ phong ấn cho ta, ký kết huyết chi khế ước với ta, ngươi âm hiểm xảo trá, chỉ cần lý do thoái thác trên miệng, ta căn bản không thể tin ngươi, chỉ có khế ước và lời thề tâm ma mới có thể tin được.

Hư ảnh Hắc Long nhìn qua Lâm Minh, trong lòng kinh hoàng, hiện tại mới là thời điểm mấu chốt, muốn dụ Lâm Minh đáp ứng điều kiện của nó mói được, nhưng mà nó cảm giác tâm cơ của Lâm Minh quá nặng, nó không nắm chắc gì cả.

- Tốt, ta sẽ cởi bỏ phong ấn cho ngươi!

Khóe miệng Lâm Minh cong lên, hắn vẫy tay, Hồng Mông không gian bao phủ xuống, đem không gian chung quanh Lâm Minh cùng hư ảnh Hắc Long ngăn cách triệt để, Hồng Mông chi khí bao phủ, cảm giác dò xét không vào được, cho dù là muốn vào hay đi ra cũng không được, phải phá vỡ Hồng Mông không gian mới được.

Thấy một màn này, hư ảnh Hắc Long xùy cười một tiếng, nói:

- Ngươi bố trí lực trường này là sợ ta chạy trốn sao? Hắc! Ngươi thật sự là quan tâm quá nhiều.

Hư ảnh Hắc Long nói như vậy, nhưng trong lòng cười lạnh liên tục, nói;

- Chạy? Ta tại sao phải chạy? Ta làm sao buông tha đại trận mà ta kinh doanh vài tỷ năm qua? Nếu cứ chạy trốn, ta tổn thất quá lớn, ta muốn nuốt ngươi, bổ sung khí huyết thiếu hụt của ta, ngươi cướp ma khí của ta, vậy phải bồi thường gấp bội.

Hư ảnh Hắc Long gào rú trong lòng, mặt ngoài lại trấn định như thường.

Thời điểm này Lâm Minh lại lập tức giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay của hắn không gian bắt đầu vặn vẹo, một vòng xoáy màu đen hiện ra.

Hắn lắc đầu nói:

- Ta bố trí lực trường, không phải sợ ngươi chạy, mà là che dấu thức này, miễn bị người ta phát hiện.

Lâm Minh khi nói chuyện, ma phương từ từ hiện ra.

Ma phương thần bí và phong cách cổ xưa, mặt ngoài phủ kín đường vân kỳ dị.

Nhìn thấy ma phương này, hư ảnh Hắc Long đồng tử co rụt lại, nó căn bản không biết ma phương, nhưng nhìn thấy lại có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

- Đây là vật gì?

Hư ảnh Hắc Long cố gắng trấn định hỏi, không biết như thế nào, cảm giác trong lòng có hàn ý.

Lâm Minh nói:

- Ta gọi nó là ma phương, là thượng cổ thần khí, thành tựu của ta hôm nay có một nửa là nó ban tặng.

Lâm Minh nói ra tùy ý, nhưng mà lời này lọt vào trong tai hư ảnh Hắc Long, lại khiến tâm thần của nó rung lên, nói:

- Ngươi có ý tứ gì?

Nếu như Lâm Minh nói là thật, như vậy ma phương này không hề nghi ngờ chính là bí mật lớn nhất trong lòng Lâm Minh, nhưng mà bây giờ hắn lại nói bí mật này với nó, như vậy...

Hư ảnh Hắc Long chưa kịp phản ứng, đột nhiên ma phương bắn ta tia chớp màu đen, tia chớp này lập tức bao phủ hư ảnh Hắc Long, nó chỉ cảm thấy linh hồn bị ăn mòn, đau đớn hét thảm thiết...

- Ah ah ah!

Hư ảnh Hắc Long giãy dụa kịch liệt, nhưng mà thân thể của nó bị hút vào ma phương, bị vòng xoáy màu đen đáng sợ xé rách.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Tiếng thét chói tai truyền vào trong óc Lâm Minh, Lâm Minh biểu lộ lạnh lùng, hắn thản nhiên nói:

- Vốn ta không có hứng thú với ngươi, nhưng mà ngươi nói không có ngươi thì không thể lấy Ám Long thương, ta chỉ gạt bỏ ấn ký linh hồn của ngươi, đọc trí nhớ mà thôi, tìm kiếm cách phá vỡ đại trận.

- Ngươi... Ngươi nói cái gì?

Hư ảnh Hắc Long trong nội tâm kinh hãi, nó còn không kịp phản ứng Lâm Minh nói, ý thức của nó bị vòng xoáy bao phủ, đang chậm rãi bị gạt bỏ.

Loại tư vị gạt bỏ ấn ký linh hồn này quả thực khó có thể hình dung, hư ảnh Hắc Long cảm giác linh hồn của mình bị phanh thây, bị vô số con kiến cắn xé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play