Một tỷ hai một ngàn vạn, chỉ cao hơn Hạo Nguyệt quận vương kêu một ngàn vạn, Lâm Minh dường như nói rõ đang đối nghịch với Hạo Nguyệt quận vương!

- Tiểu tử này có tư cách gì đối nghịch với ta?

Hạo Nguyệt quận vương cau mày nói ra, hắn vốn cho rằng Lâm Minh căn bản không có tư cách tranh giành với hắn, lại không nghĩ tới vẫn gọi giá.

- Hắn căn bản không có nhiều điểm tích lũy như vậy, hô ra giá tiền này chắc chắn là thiếu tiền nhiều lắm! Hắn vay tiền liều với ta, làm sao qua ta được?

Hạo Nguyệt quận vương cũng không đặt Lâm Minh trong lòng, hắn căn bản không xem Lâm Minh như đối thủ, nếu như trước kia Lâm Minh không có mua vô danh cổ đan, vậy hắn phiền toái, nhưng bây giờ như châu chấu nhảy ra chỉ có thể đã được vài cái.

- Hì hì, hắn cũng xứng là hảo hán sao, cho dù vương gia không định thu thập hắn nữa, nhưng bây giờ hắn nhảy ra rồi, vương gia còn không phải chờ cơ hội này sao?

Tinh sư muội ôm cổ Hạo Nguyệt quận vương, nàng khanh khách cười nói.

Hạo Nguyệt quận vương cười ha hả, kêu lên:

- Một tỷ hai năm ngàn vạn!

Nhưng mà vào lúc Hạo Nguyệt quận vương vừa dứt lời, Lâm Minh đã kêu giá.

- Một tỷ hai sáu ngàn vạn!

Giọng nói vô cùng bình tĩnh, dường như Lâm Minh căn bản không xem điểm tích lũy này là quan trọng..

Sắc mặt Hạo Nguyệt quận vương lập tức trầm xuống.

Hắn đứng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào gian phòng của Lâm Minh, ánh mắt kia giống như đâm thủng trận pháp ngăn cách của Lâm Minh, muốn gi ết chết Lâm Minh.

- Một tỷ ba!

Đúng vào lúc này lại có người đấu giá, người này không phải Lâm Minh, cũng không phải Hạo Nguyệt quận vương. Hắn từ trong phòng khách quý. Giọng nói hùng hậu, khí tức thâm trầm, hiển nhiên cũng là một cao thủ.

Trong đây có không ít Giới Vương dùng thương, thậm chí Đại Giới Giới Vương, một thàn thương Thiên Tôn Linh Bảo bọn họ cũng muốn có.

Hạo Nguyệt quận vương có chút trầm xuống, không có lập tức mở miệng, hắn dường như chờ Lâm Minh tranh đoạt với giọng nói âm trầm này, hắn biết rõ, Lâm Minh với tư cách một võ giả dùng thương. Tất nhiên sẽ tranh giành Tử Kim Thương này.

Nhưng mà qua hồi lâu cũng không trông thấy Lâm Minh mở miệng, lập Tông Văn muốn đếm ngược, làm cho Hạo Nguyệt quận vương lập tức nổi giận.

Lâm Minh đang cố ý nhắm vào hắn!

- Một tỷ ba năm ngàn vạn!

Hạo Nguyệt quận vương lại mở miệng kêu giá.

Mà lúc này Lâm Minh quả nhiên lập tức ra giá.

- Một tỷ ba sáu ngàn vạn!

Lâm Minh giọng nói bình tĩnh, căn bản không thèm để ý Hạo Nguyệt quận vương đang nổi giận.

Hai người tranh phong với nhau.

- Không có khả năng! Hắn làm gì có nhiều điểm tích lũy như vậy?

Hoắc Dật Lưu nhíu mày, dựa theo tình báo thì Lâm Minh vốn không có thân gia quá hai tỷ, mua vô danh cổ đan thì còn bảy tám ức đã là không tệ, cho dù có thể mượn một ít, mượn nhiều lắm là năm ức, hắn làm sao có được một tỷ bốn?

- Có lẽ hắn lừa dối ta, muốn ta ra giá cao!

Trong mắt Hạo Nguyệt quận vương, Lâm Minh đương nhiên nằm mộng cũng muốn có Tử Kim Thương, nhưng hắn căn bản mua không nổi, đã mua không nổi thì dứt khoát mượn cơ hội này chơi hắn một vố đáp trả.

Trước đó Hạo Nguyệt quận vương đã gài bẫy Lâm Minh, hiện tại Lâm Minh trả thù cũng là bình thường.

- Quận Vương làm sao bây giờ, buông tha sao? Cho Lâm Minh trực tiếp rơi vào đi, hủy bỏ tư cách đấu giá, hơn nữa bị Thần Văn Sư công hội trừng phạt?

- Không được! Cây thương này ta bắt buộc phải có, hơn nữa Lâm Minh người này rất có bản lĩnh, Thần Văn Sư công hội cho dù phạt hắn cũng không phạt nặng đâu.

Hạo Nguyệt quận vương bực bội, hắn đi qua đi lại trong phòng khách quý.

Hắn vẫn thiếu cây thương tốt, hôm nay có Tử Kim Thương ở đây, Hạo Nguyệt quận vương phải thu mua nó.

Bởi vì qua hai mươi năm sau thí luyện sẽ diễn ra!

Mà thí luyện cuối cùng này là giá trị lớn nhất Tu La Lộ, bí cảnh ẩn chứa bảo vật nhiều nhất, không có một cái nào bình thường cả, Hạo Nguyệt quận vương đương nhiên không muốn bỏ qua!

Nhưng mà dù là Thần Hư Thần Quốc, tư cách thí luyện cuối cùng cũng có hạn.

Hạo Nguyệt quận vương chỉ là quận vương của Cửu U Châu thuộc Thần Hư Thần Quốc mà thôi, hắn tại Cửu U châu đương nhiên ưu tú, nhưng mà đặt trong cả Thần Hư Thần Quốc, hắn chỉ đứng ở hàng giữa mà thôi, bởi vì Thần Hư Thần Quốc quá lớn, nhân kiệt xuất hiện lớp lớp, muốn từ trong rát nhiều người này cạnh tranh ra một danh ngạch là quá khó khăn.

Dùng trình độ tổng hợp của Hạo Nguyệt quận vương hiện tại nắm chắc không quá ba thành, nhưng nếu như hắn có Tử Kim Thương tương trợ, Hạo Nguyệt quận vương có sáu bảy thành nắm chắc!

Bởi vậy một trận chiến này Hạo Nguyệt quận vương chỉ được thành công, không được phép thất bại.

Thời điểm này người ra giá một tỷ ba lại hô giá mới:

- Một tỷ bốn!

Hắn cũng nghe thấy Lâm Minh cùng Hạo Nguyệt quận vương mùi thuốc súng nồng đậm, hắn cũng vui vẻ nhìn thấy Lâm Minh cùng Hạo Nguyệt quận vương tranh đoạt.

- Tốt! Rất tốt! Đều dám tranh giành với ta, ta xem các ngươi có thể tranh tới khi nào. Một tỷ sáu!

Hạo Nguyệt quận vương lúc này tăng thêm một lần hai ức!

Giá một tỷ sáu là cái giá lý tưởng nhất trong nội tâm của Hạo Nguyệt quận vương, trong mắt hắn cây thương này giá trị không vượt qua một tỷ sáu.

Nghe cái giá này rất nhiều người líu lưỡi.

Phải biết rằng cạnh tranh Thiên Tôn Linh Bảo đều là Giới Vương, Đại Giới Giới Vương, còn có thể là nửa bước Thiên Tôn. Về phần Thiên Tôn đại năng căn bản sẽ không tham dự vào tranh giành Thiên Tôn Linh Bảo, bọn họ đều có Thiên Tôn Linh Bảo do bản thân mình bồi dưỡng ra, so với người khác bồi dưỡng còn tốt hơn nhiều

Mà cái giá một tỷ sáu khiến nhiều Giới Vương chùn bước, mặc dù là Đại Giới Giới Vương cũng chỉ có người thân gia không tệ mới có thể ra giá tiền này.

Trong lúc nhất thời trong đấu giá hội yên tĩnh, dường như không có người ra giá nữa.

Liên quan con số lớn như vậy, Hạo Nguyệt quận vương tâm tính cũng khó bình tĩnh được, hắn cầm lấy chén rượu trên bàn, chậm rãi uống một hơi, hắn muốn cố gắng trấn định tâm thần của mình.

Cây thương này hắn nhất định phải mua, hắn sợ lúc này còn có người tăng giá.

- Một tỷ sáu, còn có giá cao hơn không?

Tống Văn cao giọng hô lên, không có người trả lời, nhưng mà Tống Văn dường như rất kiên nhẫn, hô một lần lại một lần, mỗi lần hắn hô đều giống như cây dao đâm vào tim Hạo Nguyệt quận vương.

- Một tỷ sáu lần thứ nhất!

Rốt cuộc Tống Văn cũng đếm ngược.

- Một tỷ sáu lần thứ hai...

Tống văn cố ý kéo dài ra, chờ mong có giá cao hơn xuất hiện.

Mà lúc này một giọng nói bình tĩnh truyền ra trong phòng của Lâm Minh.

- Một tỷ sáu một ngàn vạn!

Kêu giá rất tỉnh táo và đạm mạc, dường như đối với Lâm Minh mà nói hắn kêu giá không phải điểm tích lũy, là con số không có ý nghĩa.

- Cái gì?

Hạo Nguyệt quận vương "Ba" một tiếng bóp nát chén rượu, rượu đỏ tươi như máu chảy trong kẽ tay của hắn.

Hắn vốn tưởng rằng cái giá một tý sáu đã là cực hạn, ngay cả tên Giới Vương vẫn cạnh tranh với Hạo Nguyệt quận vương cũng yên lặng, không tiếp tục ra giá.

Thế nhưng mà Lâm Minh cứ như vậy không ngại miệng hô "Một tỷ sáu một ngàn vạn", chẳng khác gì xem điểm tích lũy là cặn bã.

Trong nội tâm Hạo Nguyệt quận vương nổi giận, hắn trực tiếp đẩy cửa phòng khách quý ra.

Phòng khách quý lơ lửng trên đài chủ tịch, kể từ đó Hạo Nguyệt quận vương cũng phiêu phù trên đỉnh đầu của mọi người.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn qua Hạo Nguyệt quận vương, không biết hắn vì cái gì đi ra.

Hạo Nguyệt quận vương sắc mặt thâm trầm, hắn dùng ánh mắt nhìn qua gian phòng của Lâm Minh, hắn nói ra từng chữ:

- Ta hoài nghi ngươi lừa gạt, ngươi căn bản không có nhiều điểm tích lũy như vậy.

Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

Hạo Nguyệt quận vương cũng không phải đèn cạn đầu, hắn nhận định Lâm Minh muốn mua Tử Kim Thương, nhưng căn bản mua không nổi, mà hắn với cây thương này là tình thế bắt buộc, không có khả năng buông tha, vì vậy hắn trực tiếp nhằm vào Lâm Minh.

Khi Hạo Nguyệt quận vương nói ra thì ánh mắt của tất cả mọi người cũng tập trung vào gian phòng của Lâm Minh.

- Đấu giá cổ đan vô danh lúc trước ngươi đã tiêu hao một tỷ điểm tích lũy, lúc này đây ngươi còn ra giá một tỷ sáu, ngươi thật sự có hai tỷ sáu sao? Có chuyện nên biết rõ ràng.

Hạo Nguyệt quận vương hùng hổ dọa người!

Trong gian phòng, Tiểu Ma Tiên có chút gấp, nói:

- Lâm Minh, làm sao bây giờ? Con ruồi này đang chơi chúng ta... Lúc trước chúng ta chỉ có hơn một tỷ chín, cách hai tỷ sáu còn kém xa lắm.

Lâm Minh nhíu mày, cũng đứng người lên.

Mà lúc này Hạo Nguyệt quận vương cười ha ha, nói:

- Ta nói hắn làm sao có nhiều điểm tích lũy như vậy! Theo ta được biết, người ngồi ghế lô này thuộc Thần Văn Sư công hội, ta thậm chí hoài nghi hắn đang cố ý gày giá trên đấu giá hội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play