- Hắc hắc... Hạo Nguyệt quận vương giỏi tính toán, nếu lão phu không có đoán sai, Lâm Minh phi thường cần cổ đan này, bản thân hắn là nhân loại, lại là pháp thể song tu, cổ đan này nói làm theo yêu cầu của Lâm Minh còn không đủ, chúng ta nên hố hắn rất tốt.

Trong phòng khách quý, Hoắc Dật Lưu cười nói, âm thanh của hắn trở nên quái dị.

Dựa theo tình báo của hắn, tài phú của Lâm Minh như thế nào cũng không vượt qua hai tỷ, hiện tại mua viên cổ đan này hết một tỷ (mười ức), sau đó Lâm Minh không có uy hiếp gì.

- Chín ức!

Lâm Minh lại tăng giá lên năm ngàn vạn.

Nhưng mà Hạo Nguyệt quận vương cũng không dừng lại, trực tiếp kêu giá,

- Chín ức một ngàn vạn!

Hắn kêu giá hai lần chỉ cao hơn Lâm Minh một ngàn vạn, dường như cố ý đối nghịch với Lâm Minh.

- Chín ức năm ngàn vạn!

Lâm Minh lại hô.

- Chín ức sáu trăm ngàn!

Trong phòng khách quý Hạo Nguyệt quận vương cười ha ha, cứ như vậy trong chốc lát làm cho Lâm Minh dùng nhiều hơn một ức, tâm tình của hắn rất thoải mái.

Mà lúc này trên phòng bình thường, Tiểu Ma Tiên mặt như sương lạnh.

- Lâm ca, con ruồi này rõ ràng đang nhắm vào ngươi! Hắn chưa hẳn thật sự cần viên đan dược này! Chính là muốn tiêu hao điểm tích lũy của ngươi, như vậy chúng ta tiêu thêm tiền chỉ uổng phí mà thôi.

Lâm Minh gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, Hạo Nguyệt đang cố ý tiêu hao ta, cố ý buồn nôn ta, nhưng mà hắn không có gan theo tới cùng.

Lâm Minh có giá mấu chốt là không cao hơn một tỷ hai, giá trị này Hạo Nguyệt quận vương cũng không biết.

Lâm Minh có thể lợi dụng điểm này.

- Chín ức chín trăm ngàn.

Lâm Minh lại thêm ba ngàn vạn. Gọi giá tiền này mục đích là để Hạo Nguyệt quận vương mở miệng gọi một tỷ.

Dựa theo Lâm Minh tính ra, một ức đã là giá cực hạn của viên đan dược này.

Hạo Nguyệt quận vương quả nhiên như Lâm Minh suy nghĩ, lười biếng kêu lên:

- Một tỷ, ha ha, vị bằng hữu phòng bình thường kia, ngươi còn muốn tranh giành với ta sao?

Hạo Nguyệt quận vương lúc này chế giễu kêu lên, giọng của hắn truyền đi rất xa, cố ý cho Lâm Minh nghe thấy.

Hắn vốn cho rằng Lâm Minh sẽ tiếp tục kêu giá. Hắn sẽ lại buồn nôn Lâm Minh mấy lần. Làm cho Lâm Minh xuất huyết nhiều, nhưng mà Hạo Nguyệt quận vương không nghĩ tới lúc này Lâm Minh không ra giá.

Lâm Minh lúc này yên lặng. Không hề kêu giá.

- Khách nhân phòng hai mươi bốn ra giá một tỷ! Vật đấu giá đầu tiên đã đột phá một tỷ! Còn có người nào ra giá cao hơn không?

Trên đài đấu giá, Tống Vân lập tức hét lên.

Nhưng người trong đấu giá hội không ai hưởng ứng hắn cả, nội tâm của mọi người rát vi diệu, chín ức chín trăm ngàn đến một tỷ, mặc dù chỉ chênh lệch một ngàn vạn, nhưng đã vượt qua một giai đoạn lớn.

Cổ đan này có giá một tỷ, đối với rất nhiều người mà nói tính ra quá thấp.

Tống Văn lại hô mấy lần, vẫn không có người phản ứng, liên quan tới đấu giá lớn như vậy, mặc dù là đấu giá sư chuyên nghiệp, chuyện làm nổi bật giá cả có tác dụng trọng yếu, nhưng nếu vượt qua mấu chốt tâm lý của khách thì nó lại khác.

Đừng nói là Tống Văn, dù Tô Nhã ăn mặc trang phục gợi cảm bạo lộ lên đài, dùng giọng nói nhiệt tình mê đắm người khác cũng không có quá nhiều hiệu quả.

Ngồi trong phòng khách quý có thể ra giá với cổ đan vô danh kia đều là nhân vật phong vân của các thế lực lớn, thực lực bản thân vô cùng cường đại, người như vậy sẽ ném một tỷ chỉ vì nụ cười của mỹ nhân hay sao?

- Một tỷ lần thứ nhất!

Tống Văn bắt đầu đếm ngược.

Nghe được giọng đếm ngược, Hạo Nguyệt quận vương nội tâm chấn động.

Hắn căn bản không muốn mua cổ đan này, đây là đồ của nhân tộc, thực tế thích hợp cho võ giả pháp thể song tu, hắn là Hồn tộc, cho dù hắn hay là Thần Hư Thần Quốc sau lưng của hắn đều không cần đan dược như vậy.

Hắn mua được loại đồ vật gì không trọng yếu, chỉ có thể tự mình xuất tiền túi, không vận dụng tài phú của Thần Hư Thần Quốc thì hầu bao của Hạo Nguyệt quận vương tiêu xài thế nào cũng được, nhưng mà hắn không bỏ được một tỷ này.

Hắn đạt được viên đan dược này, cách xử lý tốt nhất là bán trao tay, nhưng mặc kệ hắn bán bao nhiêu cũng đừng mong bán được giá như trên đấu giá hội ở Thần Văn Thành này.

Đây còn không phải vấn đề mấu chốt, mấu chốt là hắn bán trao tay cổ đan xong, tài phú của hắn trên đấu giá hội này sẽ rút lại, đến lúc đó thứ tốt chân chính hắn không mua nổi.

Mà nếu vận dụng tài phú của Thần Hư Thần Quốc đi mua đồ vật, cũng chỉ có thể tính toán vào Thần Hư Thần Quốc, không quan hệ tới hắn.

- Một tỷ lần thứ hai.

Tống Văn đếm ngược, Hạo Nguyệt quận vương nội tâm chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn qua hai phòng khách quý cao nhất, trông cậy vào Chân Vũ, Tử Vi hai Thiên Tôn cảm thấy hứng thú với cổ đan này, nhưng mà hai phòng khách quý này vẫn yên lặng, từ đầu tới đuôi bọn họ không kêu giá.

Đối với Thiên Tôn mà nói, vô danh cổ đan không có lực hấp dẫn gì.

Thiên Tôn có thể tự mình ra tay luyện chế vô thượng thần đan, hơn nữa cho dù bọn họ ăn viên đan dược này cũng chẳng có trợ giúp gì cho tu vị bản thân.

Rất nhiều Thiên Tôn ngừng ở một cảnh giới mấy ngàn vạn năm, muốn dựa vào một viên vô thượng thần đan tăng tu vị, đây là chuyện hoang đường viển vông.

Mắt thấy Tống Văn sắp kêu lần thứ ba, Hạo Nguyệt quận vương có cảm giác như ăn con ruồi.

Hắn cảm giác mình qua ngu xuẩn.

Nghĩ muốn chơi Lâm Minh một vố, lại không có đi tính toán tài phú của Lâm Minh.

Tyt Lâm Minh muốn vô danh cổ đan này, nhưng giá cả hơn một tỷ hắn sẽ không mua.

- Đúng là quỷ nghèo, quả nhiên là không có bổn sự tranh giành với vương gia, đồ ngu mà, còn muốn tranh giành bảo bối với vương gia.

Tinh sư muội trong ngực Hạo Nguyệt quận vương biểu lộ dương dương đắc ý, kiều mị nói ra, thiên phú của nàng xem như không tệ, muốn lăn lộn xuất đầu trong Thần Hư Thần Quốc cơ bản không có khả năng, nàng muốn tăng địa vị chỉ có thể dựa vào Hạo Nguyệt quận vương, hiện tại nàng càng phải làm như vậy.

Vốn Hạo Nguyệt quận vương tâm phiền ý loạn, hết lần này tới lần khác nữ nhân trong ngực của hắn lại vỗ mông ngựa chuyện này, làm cho hắn càng có cảm giác thẹn quá hóa giận, hắn lập tức đẩy nữ nhân này ra, quát:

- Cút!

Tinh sư muội bị đẩy lảo đảo, thiếu chút nữa đụng vào vách tường, nàng đã giật mình, có chút hoang mang lo sợ, không biết vì cái gì Hạo Nguyệt quận vương đột nhiên tức giận.

Mà đúng lúc này Tống Văn sắp kêu lên "Một tỷ lần thứ ba", trong đấu giá hội có người kêu lên.

- Một tỷ... một ngàn vạn!

Giọng của hắn trầm trọng, mà người kêu giá căn bản không chịu nổi giá này.

Mà giọng này lọt vào trong tai tại Hạo Nguyệt quận vương chẳng khác gì âm thanh của tự nhiên.

Hắn thở phào một hơi, cuối cùng vẫn có người cứu trợ, liếc mắt nhìn qua người kêu giá, đó là Lâm Minh.

Sắc mặt Hạo Nguyệt quận vương biến thành âm trầm, đồ vật này vẫn bị Lâm Minh mua được.

Nhưng mà lần này cho dù như thế này thì hắn không dám nâng giá với Lâm Minh nữa, dùng tất cả tài phú của Lâm Minh, giá tiền này đại khái là cực hạn của hắn.

- Đúng là quỷ nghèo!

Hạo Nguyệt quận vương chửi bới, vốn còn muốn chơi Lâm Minh vài chiêu, không nghĩ tới Lâm Minh nghèo như vậy, hắn không dám có can đảm tiếp tục làm càn.

Hô giá ba lần, còn chờ đợi lo lắng một hồi lâu, tổng cộng mới chơi được Lâm Minh hơn một tỷ điểm tích lũy, chuyện này khiến Hạo Nguyệt quận vương rất không thoải mái.

Lúc này Hoắc Dật Lưu cười cười, nói ra:

- Kỳ thật mục đích của quận vương mục đã đạt tới, đấu giá mới bắt bắt đầu đã làm sáu bảy phần tài phú của Lâm Minh tan biến... Về sau, hắn còn không có uy hiếp gì.

Lời nói mặc dù như thế, nhưng mà Hạo Nguyệt quận vương vẫn cảm thấy không phải thoải mái.

- Lâm Minh tiểu tử này xem ra chuẩn bị buông tha Ngọc Long Giác, hắn ngược lại thông minh, hiểu được biết khó mà lui, nếu hắn chủ động sợ ta, ta cũng không giẫm hắn nữa.

Sắc mặt Hạo Nguyệt quận vương trầm xuống, hắn vốn định hảo hảo nghiền áp Lâm Minh một phen, nhưng có cảm giác như đánh vào bị bông.

Mà lúc này Tống Văn đếm ba tiếng, vật phẩm đấu giá đầu tiên bị Lâm Minh mua được! - Chúc mừng khách nhân phòng bình thường số ba mươi sáu, mua được viên cổ đan vô danh này!

Tống Văn lớn tiếng tuyên bố, người trong phòng đấu giá lễ phép vỗ tay, rất nhiều người cảm thấy thật bất ngờ, không nghĩ tới phòng bình thường cũng có ngọa hổ tàng long.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play