- Lúc Bạch sư tỷ đưa tài liệu tới không đưa ra yêu cầu gì sao? Ví như bảo ta chế tạo Minh Văn phù linh tinh gì đó.
Uông Vũ Hàm nói:
- Tĩnh Vân cũng không nói gì, chỉ mang tài liệu bỏ lại đây.
- Ồ... Ngươi có truyền âm ấn ký của Bạch Tĩnh Vân không? Ta muốn dùng Truyền Âm phù hỏi nàng một chút.
Uông Vũ Hàm nói:
- Có thì có, tuy nhiên mấy ngày nay Tĩnh Vân đã rời khỏi Thiên Vận thành, liên lạc không được, nàng đã xin Thất Huyền võ phủ cho nghỉ dài hạn tận năm tháng lận, chắc là trong thời gian ngắn sẽ không trở lại.
Truyền Âm phù có hạn chế khoảng cách, nếu như truyền tin cự ly xa, thường thường phải thiết lập trạm dịch trước, sau đó sử dụng liên tục nhiều Truyền Âm phù.
- Xin phép?
Lâm Minh trong lòng kỳ quái, thời gian tu luyện trong Thất Huyền võ phủ vô cùng quý giá, rốt cuộc có chuyện gì mà Bạch Tĩnh Vân phải xin phép nghỉ năm tháng?
Hắn không có thói quen thiếu ơn người khác, thiếu ơn thái tử thì còn được, chỉ cần trợ giúp hắn thống nhất đất nước là được, nhưng vì sao Bạch Tĩnh Vân phải thay mình thu thập tài liệu, hơn nữa cũng không để lại một lời liền bỏ đi, khiến cho người ta nghi hoặc.
- Vậy nếu Bạch sư tỷ trở về, phiền ngươi thông báo cho ta biết!
- Được!
- Vậy được, Uông tiểu thư, phiền ngươi chuẩn bị cho ta một phòng Minh Văn, ta phải vẽ Minh Văn phù cho những khách hàng này.
- Ừ, được.
Hai ngày sau, đêm khuya.
Ở một mảng rừng cây ngoài Thiên Vận thành, Lâm Minh Thân mặc thanh y, ngồi trên lưng một con điêu lớn màu xám, đây chính là tọa kị cực phẩm, người thường khó gặp, Thần Phong điêu!
Thần Phong điêu cánh dài bốn trượng, một ngày có thể bay bảy ngàn, tám ngàn dặm, là hung thú cấp ba, cũng chỉ có võ giả tinh thông thuần thú trong tông môn mới có thể thuần hóa, loại điêu lớn này. Một con giá trị gần hai mươi vạn lượng vàng, nhưng cũng không phải có tiền là mua được.
Tối hôm nay, hắn phải cưỡi Thần Phong điêu xuất phát, đi tới Thiên Trì sơn của Hoắc La quốc.
Minh Văn phù Cương cho Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương hắn đã vẽ xong, quá trình vẽ vô cùng thuận lợi, sau khi hoàn thành, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương tăng phúc ngưng tụ chân nguyên lên tới năm thành.
Hắn cũng thuận lợi phụ gia Minh Văn kỹ Thương Cương, khi điều động, chân nguyên sẽ ngưng tụ thành một bộ phận của thương, từ lý luận mà nói, chỉ cần chân nguyên võ giả đủ mạnh thì thương có thể kéo dài vô hạn.
Với thực lực bây giờ của Lâm Minh. Có thể cam đoan dưới tình huống chiến đấu đem Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương kéo dài đến mười mấy trượng.
Lúc này theo cạnh Lâm Minh còn có một võ giả khoảng ba mươi tuổi, một thân đồng phục, sau lưng đeo một thanh trọng kiếm. Trên mặt còn có một vết sẹo uốn éo như rắn.
Người này tu vi đạt tới Ngưng Mạch đỉnh phong, thậm chí đã bước một chân vào Hậu Thiên. Hắn cũng cưỡi một con Thần Phong điêu.
Người này chính là võ giả Cầm Tử Nha phái ra bảo hộ Lâm Minh ba ngày trước.
Sau khi Lâm Minh đi tới Du Phong lâm theo ước định, người này đã chờ sẵn ở đây.
Lâm Minh nhìn người nọ thoáng sửng sốt, đệ tử Cầm Tử Nha lại là một võ giả bước một chân vào Hậu Thiên, hơn nữa người này chân nguyên tinh thuần, khí thế cường đại, thực lực chỉ sợ so với võ giả đồng cấp còn mạnh hơn không ít, chỉ cần có người này ở đây thì Liên Hợp thương hội cũng không làm gì được mình.
- Sư huynh.
Lâm Minh lên tiếng chào hỏi.
- Ừ!
Tên kia ôn hòa lên tiếng:
- Chuẩn bị tốt chưa, chúng ta xuất phát suốt đêm.
- Được!
Lâm Minh vốn còn muốn hỏi danh tính vị sư huynh này một chút, hiểu biết một chút tình huống lần đi Hoắc La quốc này, nhưng mà xem ra người này rõ ràng không muốn nhiều lời, hắn chỉ còn cách từ bỏ.
Người kia đột nhiên huýt sáo một tiếng. Hai con Thần Phong điêu từ trạm canh gác đồng loạt bay lên trời cao, tốc độ nhanh vô cùng, Lâm Minh chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai cùng với không khí phả vào mặt, quần áo bay lên phần phật.
Hắn dùng chân nguyên ngưng tụ thành một cái lồng chắn gió trước người, ánh mắt chăm chú nhìn dáng vẻ võ giả Ngưng Mạch phía trước, bắt đầu suy tư.
Bây giờ rời khỏi Thất Huyền phủ tuyệt đối không sáng suốt, nếu có thể giữ hành tung bí mật thì coi như an toàn, nhưng nếu như bị tiết lộ thì có chút nguy hiểm.
- Thái độ làm người của Cầm phủ chủ có thể tin được, hắn sẽ không hại ta, nhưng ta cũng phải cẩn thận một chút, tuy nhiên nói lại, nếu như Cầm phủ chủ muốn hại ta chỉ sợ ta cũng không sống được tới ngày hôm nay.
Lần đầu tiếp xúc với Cầm Tử Nha, Lâm Minh có thể từ trên người Cầm Tử Nha cảm giác được một tia chính khí như có như không, nói như vậy, người trên phương diện cầm kỳ thư họa đều là quân tử, nếu tâm thuật bất chính thì trình độ cầm kỳ thi họa khó có thể tinh thâm.
Hai Thần Phong điêu, bay liền một lần là một ngày một đêm, thời gian một ngày một đêm nghỉ ngơi không tới hai canh giờ, Thần Phong điêu đã bay được hơn tám ngàn dặm.
Cảnh sắc chung quanh dần hoang vắng, chỗ này là phía nam Thiên Vận quốc, gần tới Nam Cương hoang dã.
Lâm Minh phát hiện, Thần Phong điêu cũng không bay thẳng tới Hoắc La quốc, mà lại hơi vòng qua, tuy nhiên với tốc độ của Thần Phong điêu, quãng đường vòng ấy cũng chỉ mất nửa ngày mà thôi.
- Chẳng lẽ vì để an toàn...?
Lâm Minh trong lòng nghi hoặc, nếu nói tương đối thì cưỡi Thần Phong điêu là một phương thức vô cùng an toàn để ra ngoài, Thần Phong điêu phi hành ở độ cao ngàn trượng trở lên, sát thủ rất khó ngăn chặn.
- Loại địa phương này, giết người diệt tích rất dễ dàng...
Trong lòng Lâm Minh mơ hồ sinh ra dự cảm không lành, hắn âm thầm đề phòng, tâm thần liên hệ với hạt giống Tà Thần trong Lôi Hỏa lực, cảm thụ năng lượng khủng bố được nén với mức độ cao bên trong, trong lòng an tâm một chút.
Mà đúng lúc này, Lâm Minh tinh thần vẫn tập trung cao độ chợt nghiêm lại, hắn cảm giác trên người võ giả Ngưng Mạch kỳ phía trước mơ hồ phát ra một cỗ sát khí, mà cỗ sát khí này, đúng lại chính là hướng về phía mình.
Điều này làm cho Lâm Minh lập tức tứ chi rét run!
Võ giả nửa bước Hậu Thiên, cho dù hắn có Lôi Hỏa Sát cũng không phải là đối thủ!
Lúc này, tại một chỗ trong u cốc Đại Chu sơn, bởi vì lúc này là ban đêm, cộng thêm cây cối che phủ, u cốc trở nên đen kịt.
- Làm xong rồi sao?
Một thanh âm đột ngột vang lên, rõ ràng là tiếng của Âu Dương Địch Hoa.
- Việc nhỏ mà thôi, bây giờ chắc là Hỏa Công đã bắt đầu động thủ.
Bích Lạc chậm rãi từ trong rừng cây đi ra, thanh âm của hắn âm nhu như nữ nhân
Hỏa Công chính là sư đệ của Âu Dương Địch Hoa, là đệ tử Luyện Khí tông bị Thất Huyền cốc trục xuất khỏi tông môn, cũng là võ giả nửa bước Hậu Thiên cùng cưỡi Thần Phong điêu với Lâm Minh.
Âu Dương Địch Hoa cười cười tà ác:
- Ảo thuật của sư huynh đúng là xuất thần nhập hóa, chỉ sợ Cầm Tử Nha cũng không nhìn ra.
Bích Lạc xuất thân Huyễn tông Thất Huyền cốc, am hiểu nhất chính là ảo thuật, nhất là Dịch Dung thuật, chẳng những hắn có thể thay đổi dung mạo, còn có thể mô phỏng giọng nói người đó, khí chất, ngay cả cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong cũng không thể nhìn thấu.
Ba ngày trước, Cầm Tử Nha chính là do Bích Lạc biến ảo thành, dùng kế dụ Lâm Minh rời khỏi Thất Huyền võ phủ.
- Vốn là nhìn không ra mà, tuy nhiên mấy năm nay cầm Từ Nha du lịch thâm sơn u cốc, hắn đã tu luyện cầm tới một cảnh giới tâm trong như gương, không nhiễm một hạt bụi, tu vi bản thân đã đạt tới nửa bước Tiên Thiên, nhìn thấu ảo thuật của ta chắc là không khó. Cũng may Cầm Tử Nha cái tên chướng mắt này sau yến hội đã rời khỏi Thất Huyền võ phủ, hắn phải tiếp tục lịch lãm Cầm tâm, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, cho nên không thành vấn đề.
- Ừ, chỉ cần Cầm Tử Nha không có mặt, dụ Lâm Minh ra ngoài, giết hắn dễ dàng như giết gà vậy. Không cần Hỏa Công động thủ, chỉ cần khiến cho Lâm Minh từ trên Thần Phong điêu ngã xuống dưới, liền tan xương nát thịt, đừng nói chi là một tiểu tử Dịch Cân kỳ hắn, cho dù là cao thủ Hậu Thiên, cũng xong đời!
Âu Dương Địch Hoa cười hiểm ác nói.
Lâm Minh ở trong Thất Huyền võ phủ, một khi động thủ sẽ kinh động rất nhiều người, cho dù có thể thuận lợi giết được hắn nhưng mà sau khi người chết cũng rất có thể lưu lại dấu vết tìm ra hung thủ.
Mà một khi Lâm Minh rời khỏi Thất Huyền võ phủ, rời khỏi Thiên Vận thành, có thể tạo ra hiện trường giả, hắn chết trong quá trình lịch lãm, Thất Huyền vô phủ muốn điều tra cũng điều tra không được gì.
- Nam Cương hoang dã, hung thú độc trùng vô cùng vô tận, hắn ngã chết rất nhanh sẽ bị hung thú ăn sạch, ngay cả xương cốt cũng không còn, đúng là nơi tốt để giết người cướp của, hủy thi diệt tích.
Âu Dương Địch Hoa liếm liếm môi, muốn nhanh chóng nghe ngóng tin chiến thắng do Hỏa Công truyền đến.
Nam Cương hoang dã.
Đang cưỡi trên Thần Phong điêu, Lâm Minh đột nhiên nghe tên võ giả mặt sẹo phía trước huýt lên một tiếng bén nhọn, Thần Phong điêu dưới thân Lâm Minh nghe thế đột nhiên xoay người, móng vuốt hướng lên trên, lưng ngược xuống dưới, muốn trực tiếp lật ngã Lâm Minh.
- Súc sinh!
Lâm Minh chộp một cái lông ở đuôi chim, mượn một chút lực, lại tóm được da thịt trên lưng nó, sau đó tay trái run lên, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương một ngàn hai trăm cân cũng hiện ra trong lòng bàn tay.
Tuy rằng năng lực phi hành của Thần Phong điêu rất mạnh, nhưng mà làm sao chịu được một ngàn hai trăm cân nặng?
Bị Lâm Minh bóp lấy da thịt sau lưng, nó lập tức gào lên, liều mạng vỗ cánh, nhưng mà một người một điêu vân vuông góc tiếp xúc với nhau.
- Hắc hắc, xin lỗi người trẠtuổi, ta và ngươi xưa nay không thù không oán, chỉ là nhận tiền của người, thay người tiêu tai, đừng trách ta.
Hỏa Công đứng trên Thần Phong điêu, ác độc cười hắc hắc, mặt sẹo của hắn hiện lên vẻ đặc biệt dữ tợn.
- Ai bảo ngươi giết ta? Cầm Tử Nha?
Lâm Minh vừa hỏi câu này liền tự mình bác bỏ, không đúng, việc này có chút kỳ quái, nhưng đến tột cùng là kỳ quái cái gì hắn cũng không nói rõ được.
- Ha ha, ngươi tưởng đó là Cầm Tử Nha sao? Vậy chính là hắn đi, ta không có hứng thú vô nghĩa với ngươi, để cho ngươi làm quỷ hồ đồ đi!
“Ngươi tưởng đó là Cầm Tử Nha...”.
Những lời này vang vọng trong lòng Lâm Minh, khiến da đầu hắn phát lạnh, chẳng lẽ...
Lúc này cũng không phải lúc suy nghĩ, Hỏa Công đang bay phía trước đột nhiên huýt lên tiếng sáo kỳ dị, Thần Phong điêu hắn ngồi đột nhiên xoay người, trực tiếp giết tới Lâm Minh.
- An tâm ra đi đi!
Hỏa Công từ trên lưng rút ra một thanh trường đao tạo hình quỷ dị, một đao bổ tới cổ tay Lâm Minh đang chộp chặt đại điêu.
- Keng!
Lâm Minh giơ thương liều mạng chống đỡ thế công của Hỏa Công.
Nhưng mà thực lực võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong mạnh cỡ nào cơ chứ, trong khoảnh khắc va chạm, Lâm Minh cảm thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ truyền tới, cả người cấp tốc bắn về phía sau.
Theo một tiếng roẹt nhỏ vang lên, Lâm Minh mạnh mẽ trực tiếp xé rách một mảng lớn da thịt trên lưng Thần Phong điêu.
Thần Phong điêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà Lâm Minh lại từ độ cao ngàn trượng, rơi thẳng xuống phía dưới!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT