Lâm Minh vội ho một tiếng, ứng phó trả lời:

- Vãn bối chỉ thử mà thôi, thành và không thành còn phải xem vãn bối có thiên phú phương diện này hay không a.

- Ha ha, ngươi đúng là rất lạc quan, ngươi dường như vừa học thần văn thuật, thậm chí còn chưa bắt đầu học nha?

Lão đầu Hồn tộc vuốt vuốt râu ria, cười tủm tỉm nói.

- Ân...

Lâm Minh phiền muộn gật gật đầu, đối với lão già Hồn Tộc chìm đắm trong thần văn thuật mười mấy vạn năm lão quái vật mà nói, một người có vừa học thần văn thuật hay không nhìn cái đã đoán ra tám chín phần mười, đây chính là do trực giác siêu cấp.

Huống chi Lâm Minh mấy ngày hôm trước còn mua toái ngọc của lão giả Hồn Tộc này, hắn hỏi tài liệu gì Lâm Minh cũng không biết, nếu như hắn nói mình là Thần Văn Sư học đồ cái gì đó vậy cũng quá giả.

- Có nghị lực! Có nghị lực!

Lão đầu Hồn tộc lại đang "Tán dương" Lâm Minh, đương nhiên cái gọi là "Có nghị lực" cùng "Tinh thần có thể khen" kỳ thật chính là không tự lượng sức, ý nghĩ hão huyền.

Nhưng mà xem bộ dáng lão đầu này tươi cười như phật Di Lặc, thật sự khiến người ta không rõ hắn có chủ ý như thế nào.

- Lời nói thật, ngươi mua những tài liệu này có thể rất xa xỉ.

Lão đầu Hồn tộc cầm danh sách lên xem, không ngừng tặc lưỡi khen ngọi.

- Thực sự có tiền nha, vừa học thần văn thuật đã như thế, phú nhị đại nha! Trong nhà người có thân thích Thiên Tôn nha...

- Ách...

Lâm Minh im lặng, dứt khoát không trả lời.

- Ta nói... Có muốn ta thu ngươi làm đồ đệ hay không?

Lão đầu Hồn tộc con mắt khẽ động nói ra một câu kinh người.

Lâm Minh trong lòng ngẩn ngơ, có chuyện tốt như vậy?

Mặc dù nói hắn không cần người dạy, nhưng mà Thần Văn Sư thu đồ đệ vốn là chuyện thận trọng, nếu như một lục phẩm Thần Văn Sư nói muốn thu ngươi làm đồ đệ, không biết có bao nhiêu người sẽ chèn vỡ đầu ghi danh, dù chỉ là đệ tử ký danh cũng là vinh quang to lớn.

Chỉ tiếc càng là Thần Văn Sư cao cấp, bọn họ yêu cầu đệ tử càng cao, một Thần Văn Sư nhiều lắm chỉ có bốn năm đệ tử, muốn trở thành đệ tử của bọn họ dễ vậy sao.

Hiện tại lão đầu Hồn tộc này muốn thu Lâm Minh làm đồ đệ. Chuyện này khiến Lâm Minh rất cảm thấy kinh ngạc.

- Chẳng lẽ lão nhân này cảm thấy ta có thiên phú dị bẩm ở phương diện thần văn thuật sao. Cho nên động ý niệm thu đồ đệ?

Lâm Minh cảm giác mình học tập thần văn thuật mà không có ma phương là máy gian lận nghịch thiên, cũng chỉ có thần hồn cùng ngộ tính là đáng khen, nhưng đối với Hồn Tộc mà nói. Thần hồn lực cường đại chỉ là điều kiện cơ bản, đó căn bản không xem là ưu thế của Lâm Minh.

Lâm Minh đang kỳ quái thì lão đầu Hồn tộc nói một câu khiến Lâm Minh bị nghẹn, hắn nói:

- Làm đồ đệ của ta, một tháng cho ta chút tiền là được, đương nhiên nếu như có tài liệu đồng giá thì càng tốt.

Lão đầu Hồn tộc nói xong, bàn tay vươn ra làm thủ thế "Năm".

"..."

Lâm Minh muốn mắng người, thì ra là học phí thu đồ đệ..

- Đúng là lão hồ ly. Ta nói hắn làm sao tốt như vậy.

Tiểu Ma Tiên dùng chân nguyên truyền âm nói ra, Lâm Minh cũng cười khổ đáp lại:

- Xem ra ta suy nghĩ ngay từ đầu quá ngây thơ rồi. - Hừ, lão nhân này keo kiệt như thế, chỉ sợ đồ đệ của mình cũng không có dạy cái gì, còn làm sao đi dạy người xa lạ, ta thấy ai làm đồ đệ của hắn là người đó không may.

Tiểu Ma Tiên oán thầm nói ra, Thần Văn Sư đều coi trọng người mình, nhưng mà coi trọng trình độ của mình hơn, làm sao dạy bản lĩnh chân chính của bản thân chứ?

Nhìn thấy lão đầu Hồn tộc vẫn dựng tay ở đó, Lâm Minh bất đắc dĩ, hắn miễn cưỡng hỏi.

- Ngươi sẽ không phải muốn năm ức một tháng a? Ngươi ra giá quá mắc.

- Thông minh, quả nhiên là đệ tử xuất thân đại gia tộc, cũng có phách lực, ngươi mua những tài liệu này cũng có giá năm ức, ta dạy cho ngươi hiệu quả tuyệt đối rất tốt.

Lão đầu Hồn tộc nói chuyện bộ dáng thần thần bí bí, hắn còn kín đáo đưa cho Lâm Minh một sách nhỏ.

- Đây là ta sáng tác Thần Văn Thuật Bí Điển, cho ngươi xem miễn phí.

Lâm Minh rung môi vài cái, không hy vọng nhận lấy, đồ vật miễn phí có thể là hàng tốt sao?

Nhưng mà nhìn thấy Thần Văn Thuật Bí Điển rất dầy thì cảm thấy có lẽ có nội dung đáng xem.

Nhìn thấy Lâm Minh nhận lấy Thần Văn Thuật Bí Điển, lão đầu Hồn tộc cười hắc hắc nói:

- Ta đoán ngươi mấy tháng sau sẽ cải biến chủ ý, đến lúc đó hãy tới tìm ta ha ha, ta đã nói với ngươi, bản thân ngươi là nhân loại, hơn nữa thiên phú cũng không tính quá xuất chúng, không có nhân sĩ như lão phu khai sáng, Thần Văn Sư bình thường không chịu thu đâu, vẫn là lão già ta người tốt...

Lão đầu Hồn tộc chưa nói xong, Tiểu Ma Tiên nghe không vô.

- Này, ngươi sao nói thế, thiên phú của chúng ta ngươi đoán được không?

- Hắc hắc, đoán thì đoán không sai biệt lắm... Ngươi nhìn lão già ta làm gì.

Lão đầu Hồn tộc rất có cảm giác về sự ưu việt sờ sờ râu ria.

- Cải biến chủ ý nhớ rõ tới tìm ta ha ha, ta họ Tiết, ngươi bảo tìm Tiết đại sư, có thể tìm được ta đấy.

- Lại nói... Ngươi không phải chẳng thiếu tiền sao?

Lâm Minh đột nhiên nhớ tới điểm này, mở miệng hỏi, trước kia Tiết lão đầu bán thứ gì đều là lấy vật đổi vật.

- Cái này, gần đây làm ít chuyện, trong người tiêu xài hơi nhanh, hơn nữa ta không phải nói có tài liệu tốt nhất, nguyên khí phù văn, Cửu Dương ngọc thì ta không chê, ngươi nói ai ngại mình nhiều tiền chứ?

Lão đầu Hồn tộc trong khi nói chuyện nhíu mày, ngón trỏ và ngón tay của tay phải chà xát trước mặt Lâm Minh, đang làm thủ thế đếm nguyên khí phù văn.

Càng nhìn càng cảm thấy vô sỉ, Tiểu Ma Tiên cố nén xúc động ra tay đánh người, bị Lâm Minh lôi kéo ra khỏi Thần Văn Sư công hội, bọn họ cần tài liệu đã mua được, không cần phải tiếp tục ở đây cãi cọ làm gì.

Năm ức nguyên khí phù văn, mua tài liệu chồng chất như núi nhỏ.

Những ngày này Lâm Minh đúng là xài tiền như nước, rất nhiều nguyên khí phù văn tuôn ra ngòi, thế cho nên tài sản của Lâm Minh tiêu tốn càng nhanh.

Thần Văn Sư, Luyện Đan Sư là chức nghiệp đốt tiền, chỉ cần giá cả tài liệu cấp thấp đã không rẻ, từ khi tăng đẳng cấp thì tài liệu càng đắt, thế cho nên Thần Văn Sư, Luyện Đan Sư tuy thu nhiều tiền, nhưng luôn luôn có cảm giác tiền không đủ dùng, loại hiện tượng này phản ứng trong thực tế trưởng thành của Thần Văn Sư.

Mà những Thần Văn Sư tu vị đã định hình, ngược lại hơn phân nửa kinh tế so dư dả, bởi vì tài phú tu luyện của bọn họ giảm đi, trừ phi có đại động tác, bình thường sẽ không thiếu tiền.

- Nhất định phải tìm chút phương pháp kiếm tài nguyên, nếu không ta ngày sau đi lên con đường Đạo Cung Cửu Tinh chỉ sợ phải chi tiêu càng nhiều, đến lúc đó lại nghèo trắng tay.

Lâm Minh nghĩ như vậy, cùng Tiểu Ma Tiên đi tới một Thần Văn Sư thương hội.

- Hai vị khách nhân, có phân phó gì.

Một thiếu nữ ôn nhu như nước tiếp Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên.

- Ta muốn thuê một gian phòng luyện đan, thần văn nhất thể, thuê một năm.

Luyện Dược Sư bình thường, phòng thần văn đều có thiết kế thêm phòng luyện đan, trong phòng sẽ có đủ trận pháp gia trì đến đề thăng xác xuất và hiệu quả thành công luyện đan cùng thần văn.

Trong Hỗn Nguyên Thiên Cung không có phương tiện này, Lâm Minh cũng không có hao lực kiến tạo, còn muốn học tập thì thuê một gian thích hợp nhất. - Xin hỏi khách nhân muốn gian phòng phẩm cấp thế nào? Có phòng chữ Thiên tốt nhất, cũng có phòng chữ Địa tốt nhất, cùng phòng chữ Huyền tốt nhất, cũng có gian bình thường.

- Bình thường là được.

Lâm Minh thuận miệng nói ra, hắn không thiếu tiền thuê phòng, nhưng mà hắn bây giờ đang học thần văn thuật và luyện đan thuật, vẫn không nên quá ỷ vào ngoại vật, hoàn cảnh càng không xong mới có thể luyện ra trình độ tốt.

- Tốt, khách nhân mời đi theo ta.

Thiếu nữ mang theo Lâm Minh đi vào thạch thất có phong cách cổ xưa.

Thạch thất chỉ có ba bốn trượng, bên trong có mấy trận pháp giản dị, dùng tăng cường cường độ hỏa diễm và tăng phúc cho võ giả, đồng thời còn có lô đỉnh luyện dược.

Ở chỗ này Lâm Minh phải vượt qua một năm, hắn hấp thu trí nhớ Thần Văn Sư có thể dùng kết giới thời gian, nhưng mà tu tập thần văn thuật cùng luyện đan thuật bởi vì thần văn thuật cùng luyện đan thuật phải câu thông với pháp tắc ngoại giới, cho nên không thể vặn vẹo thời gian được.

Lâm Minh suy nghĩ trước tiên không có luyện dược hay vẽ phù, mà là xuất Thần Văn Thuật Bí Điển do Tiết lão biên soạn, dù sau quyển sách dày như thế cũng có chút gì đó, hơn nữa Tiết lão đầu bản thân cũng có thân phận, nổi danh nhìn người, cho dù keo kiệt cũng không có khả năng viết ra quyển sách vô nghĩa phá hư thanh danh của mình.

Lâm Minh nghĩ như vậy mở Thần Văn Thuật Bí Điển ra, nhưng mà hắn nhanh chóng phát hiện chính mình lại ngây thơ một lần nữa, hắn đánh giá cao điểm mấu chốt của Tiết lão đầu này rồi.

Phía trước Thần Văn Thuật Bí Điển đúng là có ghi một ít chi tiết kỹ xảo thực dụng, nhưng mà những tri thức kỹ xảo này khi ghi tới điểm mấu chốt lại bỏ trống.

Sau đó Tiết lão đầu lại giảng giải tri thức và kỹ xảo tiếp theo, nói tiếp tới điểm mấu chốt thì bỏ trống.

Nhiều lần như vạy nên quyển sách này từ đầu tới cuối nội dung đều không có gì, tất cả đều phá hư khẩu vị của người ta, thế cho nên Lâm Minh khép sách lại không nhịn được nói tục.

- Con mẹ hắn, nhìn qua thật tổn hại, chưa thấy ai thất đức như lão đầu này!

- Lão nhân này quả thực là nhạn nhổ lông, muốn chiếm chút tiện nghi của hắn còn khó hơn lên trời.

Tiểu Ma Tiên xem như đã kiến thức.

- Hắn chắc chắc cho rằng ta không thể học thần văn thuật, muốn cho ta đưa tiền cho hắn, xem ra hắn gần đây đúng là thiếu tiền, hoặc là bản thân hắn tính tình hám lợi nữa.

Lâm Minh lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, hắn lấy bút vẽ phù màu xanh ra vẻ thần văn phù, nguyên khí trong người rót vào trong bút, một sát na kia đã có cảm giác chấn động.

Loại cảm giác này Lâm Minh vô cùng quen thuộc, cũng làm hắn cảm động.

Không biết bao nhiêu năm, hắn rốt cục lại nhặt lên minh văn thuật hoang phế nhiều năm.

Đoạn thời gian khắc minh văn thuật lúc trước là giai đoạn cực kỳ quan trọng với Lâm Minh trên võ đạo chi lộ, đó là đoạn thời gian gian nan nhất của hắn.

Hắn hiện tại thậm chí may mắn chính mình bởi vì Đạo Cung Cửu Tinh cho nên biết tới minh văn thuật, loại cảm giác này dường như nhớ lại lúc thiếu niên, những năm đó Lâm Minh hoàn thành lột xác trọng yếu nhất đời, hắn vĩnh viễn không cách nào quên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play