Lúc này Lâm Minh vẫn khí huyết cuồn cuộn như trước, không có từ trong va chạm vừa rồi khôi phục tinh thần lại.
Đây là lần đầu tiên Lâm Minh gi ết chết Giới Vương, nhưng tuyệt đối không phải cuối cùng, bởi vì không bao lâu sau hắn phải đối mặt với Giới Vương khác!
Đây là một cuộc chiến tranh tàn khốc, không phải ngươi chết, chính là ta vong! - Chu... Chu lão...
Cách vị trí Chu đại tiên sinh chết thảm không xa, tên võ giả bị xuyên thủng thân thể nằm trên mặt đất, may mắn kéo dài hơi tàn nhìn qua cảnh trước mắt này, hai con mắt đã hoàn toàn ngây ngốc.
Nhưng mà nhìn thấy Lâm Minh ngăn cản một kích toàn lực của Chu đại tiên sinh, hắn cảm thấy như nằm mơ, năng lượng cuồng mãnh đụng vào nhau, Lâm Minh cùng Chu đại tiên sinh đồng thời bay ra ngoài nhưng mà Lâm Minh tránh né tất cả hắc quang, mà Chu đại tiên sinh lại phấn thân toái cốt!
- Lâm Minh này căn bản là ma quỷ...
Đây là ý niệm sau cùng của tên võ giả Thánh Quân cảnh, khi nhìn thấy Chu đại tiên sinh phấn thân toái cốt thì một trăm lẻ tám thiết giáp âm binh xông lên tế đàn, loạn đao vung lên chém giết tên này.
Đến tận đây Chu đại tiên sinh và đội ngũ của hắn bỏ mạng toàn bộ!
Mà Lâm Minh không có chút thư giãn, hắn nhìn qua một trăm lẻ tám thiết giáp âm binh.
"Rầm Ào Ào"!
Thiết giáp âm binh gi ết chết võ giả Thánh tộc sau cùng thì đồng loạt giơ binh khí với Lâm Minh.
Lâm Minh tâm thần chấn động, chậm rãi lui về phía sau, nhưng mà một trăm lẻ tám thiết giáp âm binh từng bước ép sát!
Loại tình hình này Lâm Minh đã đoán trước ngay từ đâu. Hắn có thể mỗi một bước đạp lên đạo văn sinh cơ của tế đàn, tránh né hắc quang đáng sợ, nhưng mà thiết giáp âm binh không giống, chúng một khi kích hoạt có ra tay với mình hay không cũng khó nói!
Đây là nguy hiểm cấp bách, từ khi vừa bắt đầu Lâm Minh sẽ không có ra tay quấy rầy nơi an nghỉ của Bạch Khởi, hắn chỉ dùng miệng lưỡi chọc giận Chu đại tiên sinh mà thôi.
Lâm Minh căn bản chỉ khích tướng chứ không có động thủ.
Thiết giáp âm binh từng bước tới gần. Lâm Minh ngừng thở. Trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
- Tu La Thiên Đạo, Vạn Ma Sinh Tử Luân!
Lâm Minh hai tay bình thân đặt ở trước mặt hắn, Luân Hồi Bàn hiện ra.
Đây là Vạn Ma Sinh Tử Luân trải qua ngàn vạn ác ma rèn luyện ngưng tụ, những ác ma này chịu nổi khổ muôn đời, phạm phải tội nghiệt cho nên phải chịu thiên phạt, toàn bộ vân đồ trên đó ngưng tụ lực lượng vô cùng ma tính, đây là chiêu thức công phòng nhất thể!
Nhưng mà Lâm Minh lúc này sử dụng Vạn Ma Sinh Tử Luân, đương nhiên không phải vì công kích hoặc phòng ngự, hắn biết rõ dùng lực lượng của mình căn bản không thể nào là đối thủ của trăm lẻ tám thiết giáp âm binh, cho dù trong Hỗn Nguyên Thiên Cung đối mặt với đại trận tuyệt sát này, Hỗn Nguyên Thiên Cung mà hao hết năng lượng, đến lúc đó vẫn sẽ chết như cũ.
Lâm Minh có sinh lộ duy nhất chính là lực lượng Tu La thiên đạo, đạt được tán thành của đại trận phần mộ Bạch Khởi!
Vạn Ma Sinh Tử Luân chậm rãi xoay tròn, trong nháy mắt lực lượn ma tính, một trăm lẻ tám thiết giáp âm binh này thân thể cứng đờ, binh khí trong tay buông xuống, ánh sáng đỏ trong mắt biến mất, ánh mắt của chúng nhìn qua Vạn Ma Sinh Tử Luân, một trăm lẻ tám thiết giáp âm binh khi còn sống là ma, chúng ở trước mặt Vạn Ma Sinh Tử Luân có kính sợ tiên thiên.
Lâm Minh ngừng thở, vẫn không nhúc nhích, loại cảm giác này như phàm nhân đối mặt một trăm mãnh hổ, một khi vô ý thì kết cục hài cốt không còn.
Qua mười hô hấp giằng co, những thời giờ này với Lâm Minh mà nói giống như dài vô tận, đúng vào lúc này trên tế đàn b ắn ra từng đạo hắc quang, mỗi một đạo hắc quang đều bắn trung âm binh, những âm binh bị bắn trúng thì thân thể cứng đờ lại.
Qua trong chốc lát một trăm lẻ tám thiết âm binh biến thành điêu khắc chung quanh tế đàn, khe nứt không gian bị phong bế cũng mở ra lần nữa.
Mà một trăm lẻ tám thiết giáp âm binh này vị trí cũng biến hóa, hào quang màu đỏ cũng hiện ra, chuyện này có ý nghĩa tuyệt sát trận vẫn mở.
- Tạm thời... An toàn!
Lâm Minh thở dài ra một hơi, trên người đầy mồ hôi, đối mặt với tử vong sắp tới thì áp lưc này không phải lớn bình thường.
Chân bước lên sinh đạo văn, Lâm Minh ra khỏi tế đàn, dùng hắc viêm thiêu đốt chung quanh thân thể, kế tiếp Lâm Minh xử lý sạch sẽ vết tích chiến đâu, thu hồi bảo vật Chu đại tiên sinh rơi xuống, rồi sau đó, hắn như u linh giống như:bình thường, lặng yên không một tiếng động lui về đại trận trong bóng râm, ẩn núp xuống.
Hắn cũng như con sói trốn trong bóng tối rình mồi.
Hỗn Nguyên Thiên Cung bị hắn triệu hoán ra ngoài, trong tòa thiên cung này ẩn chứa thời không pháp tắc, có thể lớn có thể nhỏ, lúc này Hỗn Nguyên Thiên Cung chỉ là cái bàn nhỏ, Hỗn Nguyên Thiên Cung cũng sinh ra đạo văn, thân ảnh Lâm Minh khẽ động chui vào trong đó.
Vừa tiến vào Hỗn Nguyên Thiên Cung, toàn thân Lâm Minh thư giãn, hắn lập tức nuốt một viên đan dược, bắt đầu ngồi xuống điều tức, hắn biết rõ trận chiến vừa rồi chỉ là khai vị, hắn phải đối mặt chiến đấu kế tiếp với Thiên Minh Tử lòng dạ sâu đậm, làm cho Lâm Minh hết sức kiêng kỵ, đối mặt Thiên Minh Tử hắn phải điều chỉnh trạng thái tới đỉnh phong mới được.
Sau thời gian một nén nhang ngồi xuống sau đó Lâm Minh mở mắt, hắn nhìn thấy Tiểu Ma Tiên đang ngồi cách mình không xa, trước đó Tiểu Ma Tiên tiến vào nội thế giới của Lâm Minh, đã ở trong Hỗn Nguyên Thiên Cung.
Lúc này Tiểu Ma Tiên lưng tựa vào ghế, hai chân duỗi ra, tùy ý khoác lên bệ đá, đùi tuyết trắng căng cứng, nhìn qua tràn ngập sức sống.
- Nhìn không ra, ngươi còn có chiêu này.
Tiểu Ma Tiên cười hì hì, trong đó xuân ý nhộn nhạo.
Nàng nói xong liền đứng trên tế đàn, không ngừng trào phúng Lâm Minh.
- Tình thế bắt buộc.
Lâm Minh cười khổ một tiếng.
- Diễn được không tệ!
Tiểu Ma Tiên đi tới ghế đá.
- Kế tiếp chúng ta làm như thế nào?
- Đợi!
Lâm Minh cũng không có biện pháp khác, phần mộ Bạch Khởi phần này là hung địa không tệ, nhưng mà không phải nơi nào cũng hung hiểm.
Trước mắt tế đàn Hắc Thạch chính là nơi táng thân của Bạch Khởi, nếu như thi thể Bạch Khởi thực an táng trong đó, vậy tế đàn không thể nghi ngờ là nơi hung hiểm nhất, ở chỗ này ôm cây đợi thỏ là sáng suốt nhất, cũng là an toàn nhất.
- Tuyệt sát trận ở đây có thể phân biệt Vạn Ma Sinh Tử Luân, hơn nữa một trăm lẻ tám thiết giáp âm binh cũng không phải Thiên Minh Tử có thể đối phó, ở chỗ này chúng ta có thể chiếm cứ chủ động, nhưng có một chuyện ta lo lắng...
Lâm Minh đang nói chuyện thì nhíu mày.
- Ngươi lo lắng cái gì?
- Ta lo lắng Thiên Minh Tử còn có át chủ bài khác, hoặc đang tính toán cái gì, hai người chúng ta đi ra khỏi Uổng Tử Cốc đã bước vào trận pháp do Thiên Minh Tử bố trí, trên người bị hắn hạ ấn ký truy tung! Bên ngoài phần mộ Bạch Khởi không tính hung hiểm, theo lý thuyết băng thực lực Thiên Minh Tử thực có thể đuổi theo chúng ta, như vậy phát hiện chúng ta không phải là Chu lão đầu, mà nên là Thiên Minh Tử mới đúng!
- Trừ Thiên Minh Tử ra, còn có Đế Tử Na Kỳ, hắn không ở cùng với Chu lão giả này chỉ có một khả năng, hoặc là hắn chưa đi đến Uổng Tử Cốc, hoặc là bên cạnh hắn có người thủ hộ mạnh hơn, người này có thể là Thiên Minh Tử, cũng có thể là người hoàn toàn khác.
Trong mắt Lâm Minh xem ra, Đế Tử Na Kỳ không thể nghi ngờ là nhân vật trọng yếu nhất của đám người Thánh tộc, theo như lẽ thường mà nói Đế Tử Na Kỳ có lẽ nên được bảo hộ nghiêm mật.
Thiên Minh Tử là Đại Giới Giới Vương, thực lực còn mạnh hơn Chu đại tiên sinh, nhưng dù sao hắn không phải Thánh tộc, cái gọi là không phải tộc ta tất cả dị tâm, dùng cao ngạo và nghi kỵ của Thánh tộc làm sao giao Đế Tử Na Kỳ cho Thiên Minh Tử che chở, nếu không Chu đại tiên sinh cũng không rời hắn mà đi, Lâm Minh sinh nghi chính là những năm qua hắn vào Uổng Tử Cốc, Đế Tử Na Kỳ lại tìm được giúp đỡ mạnh hơn.
Lâm Minh đang nghĩ ngợi, đúng vào lúc này không gian bên ngoài phần mộ chấn động, hơn nữa lúc này đại trận bị phá nát, trong nội tâm Lâm Minh rùng mình, có người đến, hơn nữa là người có thực lực mạnh hơn cả Chu tiên sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT