- Thật có lỗi, Tiêu đảo chủ.

Lâm Minh tự nhiên biết Tiêu Hạo Thiên răn dạy như vậy kỳ thật là đang bảo hộ mình, thuận thế nói.

Tuy nhiên Bạch Khê cũng không chịu bỏ qua:

- Tiêu Hạo Thiên, hôm nay ta phải nói rõ, tiểu bối này, căn bản không phải người của Tiêu Dao Đảo ta, lại ở trong này nói bậy, trước mặt mọi người chống đối lão phu, lại chửi bới danh dự Bạch gia ta, nếu như hôm nay lão phu bỏ qua thì nào còn mặt mũi chứ?

Người ngồi ở địa vị cao lâu như Bạch Khê, cũng giống như ngôi vị cửu ngũ chí tôn ở Phàm Nhân Giới, một người làm Hoàng đế mấy chục năm, quen thói được đại thần cúi đầu nghe theo, nhưng mà lúc này, lại đột nhiên bị một tên tiểu tử mới ra đời chống đối, hơn nữa nghi ngờ hắn là kẻ ngu ngốc, vậy kết quả có thể nghĩ mà biết.

- Không biết Bạch trưởng lão muốn cách nói như thế nào?

Lâm Minh trong lòng cười lạnh hỏi.

- Ngươi nói Bạch Minh Ngọc bán đứng các ngươi, chứng cớ đâu? Đưa chứng cớ ra! Khinh nhờn người chết, hủy hoại sự trong sạch của Bạch gia ta, nếu không lấy ra được chứng cớ, đừng trách lão phu không khách khí!

Thân hình Bạch Khê bay ra khỏi hồng sơn dưới chân mình, bay tới trước mặt Lâm Minh, từ trên cao nhìn xuống Lâm Minh.

- Chứng cớ thật ra là có, chỉ sợ ngươi không dám điều tra.

- Cái gì?

Bạch Khê trán nổi gân xanh, đã phẫn nộ tới cực điểm:

- Nếu có chứng cớ, lão phu nhất định sẽ điều tra! Ngược lại, nếu ngươi không lấy ra được chứng cớ, ta muốn ngươi dùng cái chết bồi tội.

- Dùng cái chết bồi tội? Ha ha ha, ha ha ha!

Lâm Minh không hề cố kỵ cười ha hả:

- Không lấy ra chứng cớ, ngươi bảo ta lấy cái chết bồi tội? Bạch gia các ngươi đúng là bá đạo a, như vậy ta hỏi lại ngươi, nếu ta lấy ra chứng cớ thì sao? Ngươi có phải cũng dùng cái chết tạ tội không?

Lâm Minh không sợ Bạch Khê chút nào, nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của Bạch Khê. Khiến không ít trưởng lão ở đây nghe được mà đều hết hồn, tiểu tử này đúng là điên rồi, khiến cho Bạch Khê ăn không tiêu.

- Ngươi nói cái gì?

Bạch Khê sắc mặt âm trầm như nước, gằn lên từng chữ.

- Ta đã nói rồi, ngươi không lý giải được sao? Ta nói Bạch Minh Ngọc là phản đồ cũng chính là Công Dương Cốt Đả, ta chỉ trần thuật một lần, ngươi bao ta lấy ra chứng cớ, không lấy được ra thì phải chết.

- Trái lại, nếu ta có thể đưa ra chứng cớ, ngươi lại không cần phải trả giá bất kỳ cái giá phải trả, còn có thể ghi nhớ thù này, ngày sau lại báo. Thiên hạ này còn có đạo lý như vậy, không phải là bá đạo thì là cái gì?

- Ha ha ha ha cáp!

Bạch Khê cười ha hả:

- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cùng lão phu giảng đạo lý, giảng công bình? Ngươi có tư cách này sao? Thế giới võ giả dùng thực lực vi tôn. Chỉ có thực lực bằng người mới có giảng đạo lý và công bằng một chút, ngươi chỉ là một con kiến Mệnh Vẫn kỳ ến, cho dù ngươi thiên tài thì cũng chỉ là một con kiến lớn hơn một chút, ta muốn xử trí ngươi, tựa như người thường một cước dẫm chết con kiến vậy, ai sẽ ngăn cản? Ai có thể ngăn cản? Ngươi còn muốn giảng công bằng với ta? Ngươi đúng là kẻ ngu xuẩn quá mức.

- Ta giết ngươi là vì ngươi làm tổn hại danh dự của Bạch gia ta! Danh dự Bạch gia ta, so với tánh mạng của ngươi thì quý giá hơn ngàn vạn lần! Ngươi chết không đủ bù lại! Ngươi ngược lại còn uy hiếp lão phu, muốn lão phu lấy tính mạng ra đánh cược với ngươi, ngươi không suy nghĩ xem mình là ai, suy nghĩ xem tính mạng của ngươi có giá trị bao nhiêu, buồn cười biết bao nhiêu?

...

Trong lúc Bạch Khê rống giận với Lâm Minh, một trưởng lão nội môn vô tâm xem ngọc giản viết chiến bao của Tiêu Thủy Quân ở mặt sau cùng:

- Hả? Ngọc giản này chia làm hai phần, khiến cho người khác không chú ý, căn bản không biết phía sau còn có nội dung, đây không phải là cố ý tìm phiền toái sao?

Vốn tốc độ xem ngọc giản của võ giả rất nhanh, liếc mắt một cái đã xem xong, nhưng mà ngọc giản chiến báo của Tiêu Thủy Quân lại cố ý chia làm hai phần, ở giữa trống rỗng, tạo thành một khoảng cách. Chuyện này giống như một quyển vở, ở trước ghi lại, ở giữa lại bỏ trống, ở cuối lại ghi lại một ít sự tình, phần lớn người xem tới chỗ trống liền tưởng rằng sự tình đến đây là hết, sẽ không tiếp tục xem xuống nữa.

Đương nhiên đối với võ giả ở đây mà nói, chỉ cần bọn họ cố ý, chỉ cần ý niệm trong đầu vừa động, là có thể xem toàn bộ ngọc giản.

Khi trưởng lão nội môn này nhìn thấy chiến báo cuối cùng và nội dung ghi lại thiếu chút nữa hắn từ trên núi lăn xuống. Miệng hắn há hốc lên, khó tin nhìn Lâm Minh:

- Ta không nhìn lầm chứ, Bạch Minh Ngọc lại chết ở trên tay Lâm Minh, tiểu tử này... Hắn điên rồi sao? Nếu Bạch Khê biết được... Vậy thì quả thực...

Bởi vì tranh chấp giữa Bạch Khê và Lâm Minh quá đáng chú ý, không có mấy trưởng lão đọc xong ngọc giản, Diệp Thủy Đồng thì lại sốt ruột thay Lâm Minh, Lâm Minh đây là chơi với lửa a, cần gì vì một chút miệng lưỡi lợi hại, đi đắc tội Thái thượng trưởng lão Bạch Khê.

Đối mặt với áp lực khủng bố của Bạch Khê, Lâm Minh dường như hồn nhiên không phát hiện, hắn cười hỏi ngược lại:

- Nói như vậy, với tánh mạng hèn mọn của ta, có thể tổn thương một chút danh dự Bạch gia, là ta còn phải cảm thấy vinh hạnh? Ha ha ha! Tuy nhiên Bạch trưởng lão! Trước ngươi đều đã nói qua, Bạch Minh Ngọc không có khả năng làm phản, ngươi đã khẳng định như thế, cần gì phải lo lắng ta lấy ra được chứng cứ chứ?

- Lâm Minh, nếu ngươi có thể lấy ra chứng cớ, ta sẽ xóa tên của Bạch Minh Ngọc trên gia phả! Nếu không, hắc hắc...

- Xoá tên? Đem một người chết xoá tên? Đây chính là cái giá Bạch gia các ngươi phải trả? Đúng là đáng giá a.

Lâm Minh trào phúng nói, tuy nhiên hắn cũng biết, nếu muốn cho Bạch Khê đánh bạc tánh mạng và vân vân, đó là sự tình không có khả năng, thân phận của hắn đã quyết định hắn sẽ không theo một tiểu bối lấy tánh mạng ra đánh cược.

- Bạch trưởng lão lúc trước đã nói, bất kể là chứng cớ gì đều đi tra xét, ta đây sẽ đưa ra chứng cớ, cho ngươi tra xét là được rồi, nếu ngươi không dám tra xét, vậy thì đừng nói chứng cớ của ta là giả.

- Ngươi cứ lấy ra đi!

Bạch Khê giọng điệu lạnh lùng, mắt lộ ra sát khí:

- Chỉ cần ngươi không ở trên chứng cớ giở trò thì ta tự nhiên sẽ nghiệm chứng.

- Được!

Lâm Minh muốn chính là hiệu quả này, nếu không chọc giận Bạch Khê, dùng chuyện Bạch Minh Ngọc còn chưa chết đi ra, vậy Bạch Khê khẳng định sẽ nổi khủng tại đương trường, đừng nói đi sưu hồn Bạch Minh Ngọc, vậy hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

- Các vị trưởng lão, thật có lỗi, bởi vì có một chút nguyên nhân cho nên có một số việc cố ý che giấu các vị, Bạch Minh Ngọc kỳ thật lúc mới ra khỏi Bí cảnh Hồng Hoang còn chưa chết, tuy nhiên, bây giờ gần như là bị chết rồi.

Sau khi Lâm Minh ra khỏi Bí cảnh Hồng Hoang, liền chặt đứt chân nguyên liên hệ với tính mạng Bạch Minh Ngọc, khiến cho sinh mệnh đối phương suy nhược mà chết, loại pháp thuật Sưu Hồn Thuật này chỉ có thể thực thi sau khi đối phương mới chết.

Võ giả tử vong có hai loại, chỉ cần mới tử vong, linh hồn còn có thể bảo tồn, nếu bị công kích sắc bén, thường thường linh hồn khi chết, trí nhớ cũng sẽ không còn, cũng không có biện pháp sử dụng Sưu Hồn Thuật.

Lâm Minh nói xong, lại đem Bạch Minh Ngọc gần như tắt thở từ trong Tử Cực Giới ném ra, lúc này Bạch Minh Ngọc, toàn thân máu thịt bầy nhầy, căn bản đã thành người tàn tật, toàn bộ nội tạng hắn vỡ nát, máu đông lại, trong khoang bụng, lồng ngực tràn ngập huyết tương, trái tim lòi ra ngoài, trên cơ bản ngừng đập, mắt thấy không còn sống được nữa rồi.

Bạch Khê thậm chí lúc đầu còn không nhận ra Bạch Minh Ngọc, cho tới tận khi cảm nhận được khí tức trên người Bạch Minh Ngọc...

- Minh Ngọc!

Bạch Khê hai mắt đỏ rực, lại nhìn Lâm Minh, hắn đã sớm sát khí vô hạn, lửa giận bùng nổ:

- Ngươi khiến hắn chết thảm như vậy?

- Đúng!

Lâm Minh thản nhiên thừa nhận.

- Ngươi chết cho ta!

Bạch Khê đột nhiên ra tay, trong lúc nâng tay, đại thế giới ẩn chứa thế giới lực trong cơ thể hắn cuồn cuộn trào ra, hình thành dòng thác màu xanh mãnh liệt, hướng về Lâm Minh giết tới.

Mà giờ khắc này, Tiêu Hạo Thiên đã sớm có chuẩn bị cũng ra tay, hai tay hắn hợp lại, ở sau lưng hắn, trong hư không lập tức xuất hiện vô số trận văn rộng lớn xinh đẹp, những trận văn này chấn động, hình thành một cỗ lực hút khổng lồ, hút toàn bộ dòng thác, gió lốc do Bạch Khê phát ra vào trong đó.

Tiêu Hạo Thiên vận dụng trận văn, là lực lượng trận pháp ẩn chứa trong bản thân Tiêu Dao Cung, nên biết rằng, bản thân cả tòa Tiêu Dao Cung chính là một kiện linh khí khổng lồ, cũng là một thành lũy chiến tranh, mà người nắm Tiêu Dao Cung trong tay, chính là đảo chủ Tiêu Dao Đảo nhiều lần đảm nhiệm mới có quyền này!

Tuy rằng thực lực Tiêu Hạo Thiên không bằng Bạch Khê, nhưng mà ở trong Tiêu Dao Cung, Bạch Khê cũng không phải đối thủ Tiêu Hạo Thiên.

- Tiêu Hạo Thiên, ngươi ngăn cản ta?

Bạch Khê nổi giận nói.

- Bạch trưởng lão xin làm việc theo quy củ, ngươi muốn xử trí Lâm Minh thì cũng phải dựa theo đạo lý.

Tiêu Hạo Thiên giọng điệu có chút âm lãnh, tuy rằng Bạch Khê là tiền bối, Tiêu Hạo Thiên đối với Bạch Khê có thêm lễ kính, nhưng mà không có nghĩa là hắn thật sự sợ Bạch Khê.

- Lúc trước đã nói qua, Bạch Minh Ngọc có khả năng là phản đồ, Lâm Minh nói có chứng cớ chứng minh điểm này, Bạch trưởng lão cũng đáp ứng rồi, nếu Lâm Minh không lấy ra được chứng cớ, sau đó giết hắn cũng không muộn, nếu bây giờ tùy tiện động thủ, sẽ không khỏi dẫn tới người ta xì xào giết người diệt khẩu.

Khi Tiêu Hạo Thiên nói chuyện, trận văn phía sau hiện ra càng ngày càng nhiều, mơ hồ hình thành một vách tường, vây Lâm Minh ở bên trong, hiển nhiên là muốn bảo vệ Lâm Minh.

- Tiêu Hạo Thiên, tốt! Tốt lắm!

Bạch Khê liên tiếp nói ra hai từ tốt, hiển nhiên đã giận đến cực điểm.

Tiện đà hắn lại chuyển hướng Lâm Minh, nếu ánh mắt có thể giết người thì Lâm Minh đã vỡ nát rồi:

- Ngươi nói căn cứ vào đâu?

Lâm Minh nhún nhún vai, nói:

- Bạch trưởng lão, đến bước này ngươi đã đoán được mà, chứng cớ chính là bản thân Bạch Minh Ngọc, sưu hồn tra xét là được rồi, nếu ngươi không tin, có thể cho Hình pháp trưởng lão, Tiêu đảo chủ, cả người cùng tra xét.

- Ngươi nói cái gì?

Bạch Khê hai mắt đỏ rực, Sưu Hồn Thuật vốn là một bí thuật dã man bá đạo của Ma Đạo, sau khi sưu hồn, võ giả bị sưu hồn thường thường sẽ biến thành ngu ngốc, tuy rằng thủ pháp Sưu Hồn Thuật âm độc, nhưng mà lại vô cùng tiện dụng, tuy rằng không có khả năng lục soát những thứ vô cùng phức tạp như thủ pháp luyện dược, luyện khí, trận pháp, công pháp gì đó, nhưng mà chỉ cần sưu tầm các loại tình báo linh tinh thì không thành vấn đề, cho nên cho dù là trưởng lão Chính đạo cũng có rất nhiều người biết nó.

- Bạch trưởng lão, chính ngươi đã nói, nếu như có chứng cớ mà ngươi không tra xét, sẽ không trách ta, hơn nữa Bạch Minh Ngọc đã chết rồi, vấn đề vô nhân đạo cũng không sao cả.

Khi Lâm Minh nói chuyện, Bạch Minh Ngọc dường như muốn nghiệm chứng lời Lâm Minh nói, thân thể nhẹ nhàng co giật, sau đó hoàn toàn không nhúc nhích, trái tim hắn hơi nhảy lên cũng ngừng lại, người được dự bị là đảo chủ kế tiếp - Bạch Minh Ngọc cứ như vậy mà chết đi!

- - - - - oOo- - - - -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play