Các đệ tử ở đây, bao gồm Diệp Thủy Đồng đều mở to hai mắt nhìn, Bạch Minh Ngọc còn chưa chết, nhưng cũng gần như vậy. Một thương của Lâm Minh đánh nát lục phủ ngũ tạng của Bạch Minh Ngọc! Lâm Minh hắn điên rồi sao?
Về phần các tiểu đệ của Bạch Minh Ngọc, đều lộ sắc mặt kỳ lạ.
- Bạch sư huynh... Bạch sư huynh... như thế nào lại...
Toàn bộ quá trình chiến đấu tuy rằng Lâm Minh đâm ra 101 thương, nhưng toàn bộ quá trình chỉ kéo dài thời gian không tới 10 hô hấp mà thôi, trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, Bạch Minh Ngọc trọng thương sắp chết, bị thua triệt để!
Tuy rằng trước đó trạng thái thân thể Bạch Minh Ngọc không tốt, lại bị Lâm Minh đánh lén... nhưng cuối cùng sau khi hắn thiêu đốt Thánh khí cực phẩm tinh huyết ẩn chứa trên thân kiếm, hắn đã có thực lực không kém với trạng thái đỉnh phong, dù vậy, cũng chỉ một chiêu bị thua! Điều này sao có thể?
- Bạch sư huynh, Bạch sư huynh!
- Lâm Minh! Lâm Minh hắn sao có thể chiến thắng Bạch sư huynh?
- Đáng chết! Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, Lâm Minh đây đều là tử tội!
- Tội ác không thể tha thứ, lập tức mang ra xử tử!
Đám các tiểu đệ này nhìn thấy Đại sư huynh bọn họ kính yêu bị đánh thành cái dạng này, ai nấy đều cực kỳ tức giận, bọn họ nhao nhao vọt tới phía chiến trường: một là muốn xem kỹ tình huống của Bạch Minh Ngọc; hai là muốn chất vấn Lâm Minh.
Nhưng mà bọn họ mới đi vài bước, vừa chạm vào lực trường Hồng mông vẫn còn tràn ngập chung quanh Lâm Minh, lập tức cảm thấy trong lòng lộp bộp một cái, lưng phát lạnh, không dám đi tới tiếp.
Trong nháy mắt bước vào phạm vi lực trường Hồng mông kia, bọn họ chỉ cảm thấy dường như bước vào Tu La địa ngục, khí tức tuyệt vọng lan tràn bốn phía cùng cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông, bọn họ có cảm giác lực lượng toàn thân đang nhanh chóng bị hút ra. Mà vốn trước đó Lâm Minh ở ngay trung tâm không gian Hồng Mông, chỉ cách xa có mười mấy trượng, lại dường như trong nháy mắt đó trở nên vô cùng xa xôi.
Lâm Minh chậm rãi quay lại, rút ra Phượng Huyết Thương từ trong cơ thể Bạch Minh Ngọc, kéo theo một chùm máu tươi bắn vọt ra.
“Tạch tạch tạch tạch!”
Máu tươi dọc theo mũi thương Phượng Huyết Thương nhỏ giọt xuống, thanh âm cực kỳ rõ ràng.
Những tên tiểu đệ này vốn định chất vấn Lâm Minh, lập tức mất hết dũng khí, môi run run, chạm vào ánh mắt giống như ác ma của Lâm Minh kia, trong đầu nhảy ra một cái ý niệm một cách khó hiểu: “Hắn... không phải là hắn muốn giết người diệt khẩu chứ?!”
Nghĩ đến đây, mọi người đều cảm giác như có một luồng hơi lạnh chạy thẳng lên thiên linh cái!
Nếu Lâm Minh thật sự dám bất chấp đắc tội với thiên hạ to lớn, giết hết mọi người!
- Đừng... đừng sợ, khẳng định hắn không dám... giết hết mọi người đâu! Nếu chỉ có một mình hắn đi ra ngoài, làm sao hắn giải thích với mọi người!
- Đúng... đúng vậy! Đừng sợ! Hơn nữa một khi chúng ta phân tán chạy trốn, hắn cũng không đối phó được!
Các đệ tử này nói ra không sợ, nhưng vẻ mặt cùng động tác của họ rõ ràng bán đứng bọn họ. Từng người sắc mặt xám như màu đất, không ngừng lui ra phía sau. Đúng là bọn hắn nói đạo lý như vậy không sai, nhưng Lâm Minh đã dám xuống tay giết chết Bạch Minh Ngọc, hiển nhiên là điên rồi, dù có đồng loạt làm thịt bọn họ thì có gì mà không có khả năng?
Hơn nữa nhìn xem Lâm Minh kia là thực lực gì, mặc dù mọi người có sùng bái Bạch Minh Ngọc mấy đi nữa, cũng sẽ không dùng cái cớ đánh lén hoặc là lấy cớ Bạch Minh Ngọc cũng không phải ở trạng thái tốt nhất nên Bạch Minh Ngọc mới bị thất bại. Thực lực của Lâm Minh là cường đại không thể nghi ngờ! Cho dù là hai người đều ở trạng thái đỉnh phong, Lâm Minh cũng có thể đánh bại Bạch Minh Ngọc, chỉ là thời gian kéo dài hơn mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, đám đệ tử này cũng sẽ không chú ý tới tu vi của Lâm Minh chỉ có Mệnh Vẫn tầng tám, càng sẽ không mơ tưởng khả năng liên thủ có thể đánh bại Lâm Minh. Trên thực tế, suy nghĩ của họ hiện tại chính là có nên lập tức phân tán chạy trốn hay không? Bọn họ nhiều người như vậy, tách ra chạy trốn dù sao cũng chạy thoát được phân nửa.
“Lâm sư đệ! Ngươi điên rồi!”
Diệp Thủy Đồng lo lắng trong lòng, đôi bàn tay ngọc của nàng xiết chặt nhau, 10 ngón tay không ngừng lồng vào nhau. Tuy rằng nàng cũng muốn diệt trừ Bạch Minh Ngọc, nhưng tình huống hiện tại cũng không phải kết quả nàng mong muốn! Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, Tiêu Dao Đảo đảo chủ mọi cách bảo vệ Lâm Minh, nhưng cũng không có nghĩa sau khi Lâm Minh ở trước mặt mọi người giết chết Bạch Minh Ngọc, hắn còn có thể tùy tiện bao che cho Lâm Minh, điều đó chẳng khác nào hắn tự đánh vào mặt mình.
Trước khi Lâm Minh ra tay một chút tiếng gió cũng không lộ ra, hiển nhiên là dự đoán được nàng sẽ ngăn cản, cho nên mới làm chuyện tiền trảm hậu tấu! Quá kích động mà!
- Lâm sư huynh hắn...
Tống sư đệ kia cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Về phần các tiểu đệ trước đấu võ mồm tranh cường với Bạch Minh Ngọc, dường như không sợ trời không sợ đất, cùng với Tiêu Thủy Quân dường như dám cùng mọi người động thủ kia, lúc này ai nấy cũng hoàn toàn ỉu xìu. Nàng chính là ngoài miệng nói mạnh miệng, đấu võ mồm với Bạch Minh Ngọc đều dám mắng vài câu, nhưng nếu thật sự bảo nàng giống như Lâm Minh vừa ra tay liền trí người vào chỗ chết, thì dù cho nàng 100 lá gan nàng cũng không dám.
- Xong rồi! Diệp sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?
Tiêu Thủy Quân vốn mặt mày sáng như ánh trăng hiện giờ lại giống như phủ một lớp sương mờ.
- Lâm Minh... Ngươi có đảm lượng... Ha ha ha... ha ha ha...
Ở dưới Phượng Huyết Thương, toàn thân Bạch Minh Ngọc co giật, hắn một miệng trào ra bọt máu.
Lúc này toàn thân hắn ướt đẫm máu quá nửa, miệng vết thương ở ngực làm phổi ở ngực hắn hoàn toàn lộ ra ngoài nhìn thấy mà ghê người. Phổi bên phải đã bị đánh thành thịt nát, toàn thân xương sườn không có một cây nào nguyên vẹn, xương sườn gãy cắm vào nội tạng, toàn bộ gan mật tỳ vị nổ tung; khoang bụng lồng ngực đều tràn ra máu tươi.
Rơi vào tình trạng như vậy, không ngờ Bạch Minh Ngọc vẫn không có mảy may sợ hãi, không có chút ý cầu xin tha thứ, hoặc vẻ phẫn hận hay tuyệt vọng:
- Lâm Minh! Có gan ngươi giết ta đi! Ha ha ha... Để ta xem ngươi làm thế nào kết thúc! Ngươi có định giết hết mọi người diệt khẩu hay không? Điều kiện tiên quyết là dưới tình huống mấy chục người phân tán chạy trốn ngươi có thể giết chết hết bọn họ! Hoặc là, ngươi có thể thuyết phục Diệp sư muội dẫn dắt toàn bộ người của nàng làm phản sư môn?
Bạch Minh Ngọc nói chuyện tuy rằng không đủ khí lực, nhưng vẫn lưu loát, đây là hắn điều động chân nguyên trong đan điền phát âm, miễn cưỡng duy trì đầy đủ âm điệu, kỳ thật phổi hắn đã sớm nát nhừ, căn bản không nói được. Ở dưới tình huống như vậy, dùng đan điền phát âm, hiển nhiên đối với Bạch Minh Ngọc tiêu hao thật lớn, toàn thân hắn đẫm máu.
Bạch Minh Ngọc nói ra một phen, trong lời nói cố ý điểm ra Diệp Thủy Đồng, là hắn đoán chắc với tính cách của Diệp Thủy Đồng, tuyệt đối không dám đeo trên mình trọng tội phản bội sư môn, cho dù nàng dám, đệ tử dưới tay nàng cũng không dám.
Mà Bạch Minh Ngọc bày ra bộ dáng định liệu trước này, nhìn như đang chọc giận Lâm Minh, kỳ thật là để tạo áp lực trong lòng Lâm Minh, để Lâm Minh hiểu được chính mình còn không có hoàn toàn thắng lợi mà tỉnh táo lại.
Lâm Minh cười lạnh một tiếng, Phượng Huyết Thương nhẹ nhàng di chuyển, mũi thương đang chỉa vào thân trần của Bạch Minh Ngọc, liền nhảy lên chỗ trái tim.
Mũi thương lạnh toát đặt ngay trái tim sẽ là cảm giác gì? Cái loại cảm giác áp bức của sát khí này quả thực không cách nào hình dung!
Trái tim của Bạch Minh Ngọc từ trạng thái co rút đột nhiên thư giãn ra, là bị mũi thương đâm thủng, máu tươi chảy ròng... Đây chân chính là tim đau như đao cắt! Dù Bạch Minh Ngọc cực lực duy trì khí tràng của hắn, lúc này cũng phải sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Chỉ cần Lâm Minh nhẹ tay đẩy tới một cái, phải nói chỉ cần Lâm Minh sơ suất trợt tay cầm Phượng Huyết Thương, trái tim hắn sẽ bị xuyên thủng!
- Ngươi!?
Bạch Minh Ngọc hai mắt tròn xoe.
- Ngươi nói thật nhiều lời vô nghĩa rồi! Ngươi còn không có hiểu rõ trạng huống của mình, hiện tại ngươi là tù nhân của ta, ta chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực, có thể cho ngươi chết đi triệt để!
Trong lúc nói chuyện, toàn thân Lâm Minh tỏa ra sát khí bốn phía, hai mắt lóe ra tia sáng màu tím.
Vừa chạm đến ánh mắt của Lâm Minh, tim Bạch Minh Ngọc nhảy bộp một cái, một luồng hơi lạnh giá lan khắp toàn thân, hắn cảm giác được, Lâm Minh không phải nói đùa, hắn thật sự có thể giết chết mình.
- Ngươi... ngươi điên rồi!
Bạch Minh Ngọc kêu lên, đã có chút ngoài mạnh trong yếu.
- Hắc hắc! Ta điên rồi sao? Ta xem ra người điên chính là ngươi đấy! Ngươi cấu kết với Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc định trí ta vào chỗ chết! Thậm chí vì thế còn muốn thí bỏ Diệp Thủy Đồng cùng rất nhiều thân tín của nàng, ngươi nghĩ rằng ta không biết ư?
Lâm Minh nói thẳng ra chuyện này, mà Bạch Minh Ngọc nghe lí do của Lâm Minh đưa ra, trên mặt không có chút vẻ kinh hoảng, ngược lại cười lạnh nói:
- Lâm Minh! Ta không biết ngươi đang nói gì!
- Này... Ôi!
Diệp Thủy Đồng thở dài một hơi, không biết nên nói cái gì cho phải. Vốn nàng định lặng lẽ sưu tập chứng cớ, đợi đến lúc thu thập chứng cớ đầy đủ hết mới lật tẩy Bạch Minh Ngọc, hiện tại nói những lời này có ích lợi gì? Ngay cả chứng cớ cũng chưa có, rất khó thuyết phục! Dùng ngón chân suy nghĩ đều biết Bạch Minh Ngọc không có khả năng thừa nhận!
- Lâm sư đệ! Ngươi quá nóng vội rồi! Ngươi này...
Diệp Thủy Đồng nói không ra lời.
- Diệp sư tỷ! Ta biết ý định của tỷ. Tuy nhiên tỷ cho là với thủ đoạn của tỷ, so với tâm cơ của Bạch Minh Ngọc, sau này tỷ có thể từ trên thân Bạch Minh Ngọc tìm ra chứng cớ lật tẩy hắn sao?
Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm, mặt không đổi sắc hỏi lại.
Diệp Thủy Đồng vừa nghe nói, lập tức nghẹn lời không nói gì: Lâm Minh nói không sai, nàng vốn không phải đối thủ của Bạch Minh Ngọc, bất kể thực lực cá nhân, tâm trí, lòng dạ, trình độ tàn nhẫn... hết thảy đều không bằng. Lần này nếu không nhờ có Lâm Minh, sợ là nàng sớm đã bị người của Huyền Cốt tộc bắt lấy làm lô đỉnh rồi. Tuy rằng sống sót, nhưng hy vọng ngày sau nàng sưu tìm chứng cớ lật tẩy Bạch Minh Ngọc gần như là số không. Mà còn có thể bị Bạch Minh Ngọc hãm hại ngược lại, cuối cùng chết thảm, thậm chí bị lăng nhục tới chết.
Kỳ thật Diệp Thủy Đồng sao không biết điểm này, nhưng nàng có năng lực làm thế nào chứ? Bảo nàng giống như Lâm Minh trực tiếp ra tay với Bạch Minh Ngọc như vậy ư? Điều đó sẽ chết càng nhanh hơn.
- Lâm Minh! Ngươi ngậm máu phun người!
- Lâm Minh! Ngươi quả thực là lòng lang dạ sói! Thời điểm các ngươi mất tích, Bạch sư huynh còn nói phải phái người đi tìm các ngươi. Bạch sư huynh trở thành Đại sư huynh nhiều năm như vậy, luôn luôn đều rất trân trọng đệ tử, lấy đức thu phục người, sao có thể hãm hại các ngươi! Hơn nữa, trong Bí cảnh phải khai chiến với Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn, hãm hại các ngươi chỉ sẽ làm suy yếu lực lượng của chúng ta. Ngươi tưởng Bạch sư huynh cũng tâm ngoan thủ lạt giống như ngươi, ra tay với đồng môn hay sao?!
- Lâm Minh! Ngươi tìm cái cớ ra tay cũng không phải tìm như vậy, quá vô lý! Ngươi nói Bạch sư huynh làm phản, vậy ta hỏi ngươi chứng cớ đâu? Xuất ra chứng cớ đi!
- - - - - oOo- - - - -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT