Sáng sớm, bầu trời Hồng Hoang Hải vực che phủ sương sớm, bên trên chủ đảo Tiêu Dao Đảo, đã tập hợp một đoàn đệ tử, quy mô khoảng ba bốn ngàn người.
Ba bốn ngàn người này, chính là quân chủ lực trong hành trình Bí cảnh Hồng Hoang lần này.
Giữa những người này, 95% là đệ tử Toàn Đan, đệ tử Mệnh Vẫn tầng cao cùng Thần Hải kỳ thì chỉ có hơn 100 người.
Đệ tử Toàn Đan cơ bản là người mới gia nhập Tiêu Dao Đảo không lâu, thiên phú của bọn họ không cao, có xuất thân thế gia võ đạo thì còn may mắn, nhưng dù là đệ tử thế gia võ đạo, đến Tiêu Dao Đảo cũng phải tuân theo quy củ Tiêu Dao Đảo. Muốn được Tiêu Dao Đảo ra sức bồi dưỡng ở Toàn Đan kỳ, hoặc là biểu hiện ra thiên phú không gì sánh bằng, hoặc là ra sức chấp hành nhiệm vụ.
Trong 3000 đệ tử Toàn Đan, mỗi người đều có một Tu Di Giới cấp Thánh khí, lưu trữ để chứa tài nguyên thu thập được trong Bí cảnh Hồng Hoang.
Mặt khác, trong 100 đệ tử Mệnh Vẫn tầng cao cùng Thần Hải kỳ, đều là đệ tử thân truyền Tiêu Dao Đảo, bao gồm các tồn tại trung tâm trong đệ tử thân truyền như Diệp Thủy Đồng, Bạch Minh Ngọc, cũng đều có mặt trong đó.
Đây là một lần truyền tống siêu lớn mỗi lần tiêu hao 20 tỷ Tử Dương thạch, lúc trước bốn đại thị tộc Thần thú truyền tống đệ tử tiến vào thí luyện trong bí cảnh Thần Thú, cũng chỉ tiêu hao vài tỷ Tử Dương thạch mà thôi.
Đương nhiên, bốn đại thị tộc Thần thú chỉ là lịch lãm đệ tử, phái đệ tử vào bí cảnh Thần Thú tìm kiếm cơ duyên, chỉ là đầu tư vào đệ tử, sinh ra hiệu quả phải tới tương lai xa xôi mới thấy được.
Còn Tiêu Dao Đảo phải đi thu gom tài nguyên tông môn, liên quan đến mạch máu tương lai của tông môn, không phải bồi dưỡng đệ tử mới. Hơn nữa chỉ cần không bị cướp bóc, lần này đầu tư càng nhiều, thu nhập càng lớn, tự nhiên sẽ không thể so sánh.
20 tỷ Tử Dương thạch, 100 đệ tử thân truyền sẽ tiêu hao tám thành năng lượng, còn ba bốn ngàn đệ tử Toàn Đan chỉ tiêu tốn hai thành năng lượng mà thôi.
Lâm Minh cũng nằm trong nhóm người này, hắn đứng một mình một góc, ở xung quanh, các đệ tử khác nhìn Lâm Minh đều có chút khác thường. Có e ngại, có tò mò, có hiếu kỳ, cũng có một số mang theo địch ý.
Hiển nhiên chuyện Lâm Minh tiến vào Bí cảnh mô phỏng độ khó 30, lấy được bảo vật trở ra toàn thân, đã lan truyền ra trong các đệ tử thân truyền.
- Hắn chính là Lâm Minh, hình như cũng chỉ mới 30 tuổi thôi?
Trong các đệ tử thân truyền có người chân nguyên truyền âm xì xào. Lâm Minh 30 tuổi, nhìn bề ngoài cũng chỉ khoảng 20, từ bề ngoài không thể nhìn ra tuổi, mà ngày sau Lâm Minh nhất định một đường tiến thẳng đột phá cảnh giới Thần Quân, hắn sẽ luôn bảo trì dung mạo này không thay đổi. Không cần phải như những võ giả nữ tính thích đẹp, phải tiêu hao công lực duy trì tuổi xuân.
- Tuổi này, tu vi Mệnh Vẫn tầng tám, áp chế dữ thiệt. Nếu là thiên tài phổ thông thì cũng bình thường, nhưng đối với thiên tài như Lâm Minh, áp chế tu vi càng lớn, lại càng có bản lĩnh. Bởi vì cảnh giới thấp, độ khó tìm hiểu pháp tắc càng thêm lớn, người thường không chịu nổi. Chỉ có những yêu nghiệt, sẽ vì củng cố căn bản, mạnh mẽ áp chế tu vi, lúc cảnh giới còn thấp đã tìm hiểu pháp tắc đến thật cao.
- Đừng nhìn hắn Mệnh Vẫn tầng tám, chiến lực chân chính còn mạnh hơn cả mảng lớn so với Thần Hải sơ kỳ.
- Vậy còn cần ngươi nói, nhìn Lưu Vân có kết cục gì là biết rồi.
Các đệ tử thân truyền xì xào chân nguyên truyền âm bàn tán, lúc này trước mặt Lâm Minh xuất hiện một thanh niên áo trắng. Hắn cầm quạt, bộ dáng thản nhiên, tựa như không phải sắp đi chiến trường sinh tử, mà là dạo chơi ngắm cảnh.
- Lâm sư đệ, không ngờ tới ngươi cũng muốn tham dự trận chiến sinh tử này, chưởng môn sư tôn... đúng là bỏ được mà.
Thanh niên nói chuyện chính là Bạch Minh Ngọc, hắn vừa nói, vừa chậc chậc thở dài.
- Thiên tài như Lâm sư đệ đây, ít nhất sau khi đột phá Thần Hải mới đi Bí cảnh Hồng Hoang, nhất định sẽ một địch trăm, thế như chẻ tre, hiện giờ thì vẫn còn có chút nguy hiểm. Dù sao tham gia chiến tranh Bí cảnh Hồng Hoang lần này có cường giả Thần Hải hậu kỳ, nếu Lâm sư đệ gặp phải, sợ là...
Nói tới đây Bạch Minh Ngọc không tiếp lời, Lâm Minh nói:
- Điều này không làm phiền Bạch sư huynh lo lắng, Lâm mỗ tự nhiên có chút thủ đoạn hộ mệnh.
- Ha ha, nếu vậy thì không có gì tốt hơn, nếu thật gặp phải nguy hiểm, Lâm sư đệ phải lấy tính mạng làm trọng, mau chóng chạy trốn. Dù sao tính mạng của Lâm sư đệ trọng yếu hơn là tài nguyên mạch khoáng.
Bạch Minh Ngọc dặn dò mấy sau, sau đó lại lần lượt quan tâm mấy đệ tử khác, tóm lại là chú ý nhiều hơn, lấy tính mạng làm trọng... đủ mấy lời vô nghĩa. Nhưng hình như có không ít đệ tử rất cảm động, dù sao thân phận của Bạch Minh Ngọc cao hơn đệ tử thân truyền cả mảng lớn.
- Đến đủ người rồi! Chuẩn bị xuất phát!
Phụ trách chỉ huy hành động lần này là đại trưởng lão Tiêu Dao Đảo, đương nhiên hắn cũng chỉ chỉ huy truyền tống mà thôi, cũng không vào được Bí cảnh Hồng Hoang.
Có ba truyền tống trận vào Bí cảnh Hồng Hoang, chia ra ở ba thế lực lớn, tất cả đều nằm dưới đáy biển Hồng Hoang Hải.
Hơn 3000 đệ tử đi lên Linh hạm, lặn vào trong biển, sau đó đại trưởng lão lấy ra 20 tỷ Tử Dương thạch. Kỳ thật đây đã không phải là Tử Dương thạch, mà là Tử Dương tinh. Một viên Tử Dương tinh có giá 10 ngàn Tử Dương thạch, 20 tỷ Tử Dương thạch sẽ là 20 triệu Tử Dương tinh. Nhiều Tử Dương tinh như vậy xếp thành núi cao, nhất thời ánh sáng tím chói mắt xuyên thấu độ sâu ngàn trượng dưới mặt biển, thẳng tận trời xanh.
Ở cách Tiêu Dao Đảo ngàn dặm, trên một hòn đảo nhỏ, có một trận pháp che giấu cực kỳ bí mật. Mấy võ giả áo choàng đen đứng ở sâu bên trong, nhìn ánh sáng tím nhàn nhạt xa xa.
- Truyền tống trận đã mở ra, ngay cả hào quang Tử Dương thạch mà bọn họ cũng không che giấu.
- Hừ! Che giấu cũng vô dụng, ba đại truyền tống trận kết nối với nhau, đều có cảm ứng, chúng ta sẽ luôn biết được, khi bọn họ đi vào, chúng ta cũng vào! Trước tiên khai thác tài nguyên, sau 40 canh giờ, đi cướp lấy tài nguyên, giết không tha.
- Ha ha, ta không chờ được nữa.
Thời gian tiến vào Bí cảnh Hồng Hoang là 48 canh giờ, sau đó sẽ bị truyền tống ra, chiến tranh cuối cùng chỉ cần chừa ra 8 canh giờ là đủ. Thời gian trước lưu lại để khai thác tài nguyên, như vậy mới có thể tăng lợi ích đến tối đa.
................
- Đây chính là Bí cảnh Hồng Hoang, cảm giác hơi khác với bí cảnh Thần Thú.
Lâm Minh nhìn hoang mạc màu đỏ vô bờ dưới chân, bề ngoài nhìn rất hoang vắng, nguyên khí thiên địa cũng rất loãng, khó có thể tưởng tượng trong cát đất này lại chôn giấu vô số khoáng sản. Theo lý thuyết nơi có nhiều tài nguyên thì nguyên khí thiên địa phải tràn đầy mới phải, ở Kỳ Tích Thần Điện lúc trước cũng thế.
||||| Truyện đề cử:
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
Không chỉ Lâm Minh, rất nhiều đệ tử lần đầu tiên tiến vào Bí cảnh Hồng Hoang đều có thắc mắc này, Bạch Minh Ngọc như đoán được suy nghĩ của mọi người, giải thích:
- Không có gì kỳ quái, cát ở Bí cảnh Hồng Hoang không phải cát bình thường, có thể ngăn cách dao động nguyên khí, cảm giác cũng không xuyên thấu được. Linh khí ở Bí cảnh Hồng Hoang đều bị cát đỏ này che phủ dưới lòng đất, cho nên không có biện pháp dễ dàng tìm kiếm khoáng sản trong Bí cảnh Hồng Hoang, chỉ có đào từng chút, đụng may mắn. Cho dù cường giả cảnh giới Thần Biến đi vào cũng thế, cảm giác gì cũng không dùng được, bởi vì mặc kệ tu vi nào, đào lấy khoáng sản trong này cũng không có khác biệt lớn.
Bạch Minh Ngọc vừa nói thế, không ít đệ tử liền thử nghiệm, quả nhiên cảm giác xâm nhập sâu xuống đất mấy tấc liền không đi tới được, còn dùng cảm giác thăm dò xung quanh thì không bị ảnh hưởng.
- Được rồi, không nói nhảm nữa, chúng ta trả giá đắt tiến vào đây là đào tài nguyên, bây giờ bắt đầu đi, mọi người nghe theo ta, không có ý kiến chứ?
Bạch Minh Ngọc vừa nói còn liếc Diệp Thủy Đồng, trong mọi người, chỉ có tu vi Diệp Thủy Đồng xấp xỉ với hắn, địa vị cũng ngang nhau.
Diệp Thủy Đồng không có ý lên tiếng, rõ ràng không có ý phản đối.
Bạch Minh Ngọc mỉm cười, lấy ra một bộ ngọc bàn, trên ngọc bàn hiện ra cảnh tượng mờ nhạt, là hình chiếu của mảnh sa mạc đỏ này.
Bạch Minh Ngọc nhìn một lát, khóe miệng nhếch lên:
- À! Chúng ta cũng may, vừa lúc xung quanh có một dãy núi ngả sang màu tím, dựa theo kinh nghiệm, trong dãy núi màu tím hẳn là có khoáng sản Tử Dương thạch. Tuy nhiên ngọn núi này không lớn, mấy trăm người là đủ khai thác ngọn núi này rồi. Vì cam đoan hiệu suất, chúng ta chia làm hai, tách ra khai thác. Một phần nhỏ đi Tử Sơn những người khác vẫn tìm tòi trên sa mạc.
Bạch Minh Ngọc nói xong, chỉ vào hình chiếu sa mạc trên trận bàn, quả nhiên trong đó có một dãy núi màu tím.
Đề nghị này làm Diệp Thủy Đồng nhíu mày:
- Chia quân hai đường? Thực lực chỉnh thể của chúng ta vốn đã yếu hơn Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc liên hợp lại, còn muốn chia quân?
Bạch Minh Ngọc nói:
- Phải cam đoan hiệu suất, đành phải như thế. Bằng không đội ngũ mấy ngàn người rất khó triển khai, hơn nữa... Đây cũng là ý của Thái thượng trưởng lão, trước đó không nói ra, là vì tránh tiết lộ tin tức.
Bạch Minh Ngọc nói rồi, lấy ra một chiếc lệnh bài ném cho Diệp Thủy Đồng.
Diệp Thủy Đồng tiếp nhận, cảm giác quét qua, quả nhiên trong đó có ý nhắc tới chia nhóm. Chia nhóm, quả thật có thể tăng hiệu suất, nhưng càng thêm nguy hiểm.
- Diệp sư muội lo lắng nhiều quá, chúng ta vừa vào Bí cảnh Hồng Hoang, chưa kịp khai thác tài nguyên, lúc này Đoạn Hồn Sơn Huyền Cốt tộc có phát cuồng cũng sẽ không lập tức xuống tay với chúng ta. Bằng không bọn họ không cướp được thứ gì mà lại còn tổn thất người, bọn họ sẽ không đi làm chuyện tốn sức không công như thế. Huống chi ngọn núi tím kia cũng rất an toàn, cát đá trong Bí cảnh Hồng Hoang đều có thể che chắn cảm giác, càng đừng nói quặng mỏ. Chia người ra đi quặng mỏ núi tím kia tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm. Nói trở lại, dù có gặp nguy hiểm, chúng ta cũng có thể đi tới hỗ trợ.
Bạch Minh Ngọc nói một phen hợp tình hợp lý, cộng thêm có chỉ lệnh của Thái thượng trưởng lão, Diệp Thủy Đồng cũng không nói gì được.
- Như vậy, hiện tại ta bắt đầu phân phối nhân viên.
Bạch Minh Ngọc thuần thục chia đội ngũ làm hai phần, trong đó chủ đội của Bạch Minh Ngọc chiếm cứ phần lớn thực lực của đội ngũ, hơn nữa thân tín của Bạch Minh Ngọc, như là đám người Lưu Vân cũng ở trong chủ đội.
Còn so sánh với phó đội, vậy thì yếu đi nhiều, trong đó có không ít thân tín của Diệp Thủy Đồng, còn có Lâm Minh.
Về phần bản thân Diệp Thủy Đồng, lại bị Bạch Minh Ngọc phân chia vào chủ đội.
Phương pháp phân phối này lập tức dẫn tới Diệp Thủy Đồng bất mãn:
- Bạch Minh Ngọc ngươi có ý gì? Chênh lệch thực lực xa cách quá đi chứ!