Lúc trước Lâm Minh hấp thu tủy Rồng và năng lượng căn nguyên Tu La Vương, thân thể đã đạt tới cực hạn, thiên tài địa bảo không có khả năng không ngừng ăn được, ăn quá nhiề lại không hấp thu được, cho nên long cốt còn lại, Lâm Minh chậm rãi không thể dung hợp.
- Tài nguyên năm đó Mộ cô nương lưu lại chia làm hệ thống Luyện thể và hệ thống Tụ nguyên, tài nguyên trân quý của Tiêu Dao Đảo chính là hệ thống Tụ nguyên, cũng là thứ ta trông cậy vào để đột phá Mệnh Vẫn tầng chín.
Lâm Minh lẩm bẩm, bởi vì hắn là pháp thể song tu, thân thể kiên cố vô cùng, đột phá Mệnh Vẫn so với những võ giả khác thì khó hơn rất nhiều, mà đột phá Mệnh Vẫn tầng chín so với võ giả bình thường khó hơn gấp trăm lần.
Nếu như trước khi đạt tơi Cửu Vẫn mà dung hợp Long cốt Chí Tôn, lại mở ra một cửa của Bát Môn Độn Giáp, vậy thì độ khó lại tăng lên một cấp bậc khó tin.
Nói đến cùng, quy tắc thiên địa phiến vũ trụ này thay đổi, pháp thể song tu có thể gọi là nghịch thiên mà đi cũng đâu phải là nói suông? Trên lịch sử thậm chí có một ít tuyệt đỉnh thiên tài, bởi vì quá tự tin vào thiên phú của mình, tùy tiện lựa chọn pháp thể song tu, kết quả bị vây chết ở Mệnh Vẫn kỳ, cuối cùng không thể tán đi tu vi luyện thế, chỉ tu lại hệ thống Tụ nguyên, có thể như Mộ Thiên Tuyết, tu luyện pháp thể song tu đến tới cảnh giới gần Giới Vương, đồng thời kém nửa bước mở ra Đạo Cung Cửu Tinh, vậy hoàn toàn là kỳ tích.
Hệ thống Luyện thể cảnh giới càng cao, trở thành Mệnh Vẫn tầng chín lại càng khó, hơn nữa với trạng thái của Lâm Minh bây giờ, tái lại mở ra một cửa Bát Môn Độn Giáp - Cảnh Môn nữa thì cũng chẳng khác nào mở ra Sinh Môn và Tử Môn ở trong Bát Môn Độn Giáp.
Trừ 6 cửa khác ra, Sinh Môn và Tử Môn được gọi là cửa ải sinh tử, độ khó lại tăng lên một cấp bậc, hơn nữa uy lực hai cửa này cũng lớn hơn nữa, mỗi một cửa đều tương đương với nửa đại cảnh giới của hệ thống Luyện thể. 6 cửa Lâm Minh đã mở ra, tương đương với hoàn thành một giai đoạn trong hệ thống Luyện thể, thể chất thân thể lại một lần tăng vọt, càng gia tăng độ khó Lâm Minh trở thành Mệnh Vẫn tầng chín.
Mà tấn công Mệnh Vẫn tầng chín càng khó, ưu đãi nhận được lại càng lớn, thân thể rèn luyện càng thêm hoàn mỹ, nhất là sau khi dung hợp long cốt, bất kể đối với hệ thống Luyện thể của Lâm Minh, hay là hệ thống Tụ nguyên, đều có ưu đãi không thể đo lường.
Hắn tới Cửu Vẫn, vậy phải có tài nguyên khủng bố ủng hộ. Nếu không căn bản không thể thành công.
Nói đến cùng, Lâm Minh bây giờ, chẳng khác nào nghịch thiên mà đi!
Toàn thân Lâm Minh ngâm trong linh tuyền phía sau viện, chậm rãi tiến vào trạng thái tu luyện. Mà hắn không biết, lúc này ở Tiêu Dao Cung, lại mở một đại hội họp về hắn, người tham gia hội nghị này, hoặc là trưởng lão nội môn, hoặc là mấy đệ tử thân truyền đỉnh cấp, ngoài ra, còn có Thái thượng trưởng lão Tiêu Dao Cung, mấy tài công chính đảo chủ, còn có đảo chủ Tiêu Hạo Thiên.
- Hạo Thiên đảo chủ? Ngươi đang nói đùa sao? Ngươi muốn lấy đi Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả trấn áp số mệnh Tiêu Dao Cung để tặng người khác sao? Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này chính là thần dược tuyệt phẩm à, loại thần dược này, trong trời đất này chỉ có một cây duy nhất, là duy nhất đó!
Nghe Tiêu Hạo Thiên chậm rãi nói ra nội dung thảo luận lần hội nghị này, trưởng lão hội đại trưởng lão Tiêu Hạo Càn trợn tròn mắt, trực tiếp đứng lên, không thể tin vào lỗ tai mình.
Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả là thần vật quý báu nhất của Tiêu Dao Đảo, không có một trong, dùng để trấn áp số mệnh Tiêu Dao Cung, hơn nữa Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả mỗi ngàn năm đều kết một lần quả, những quả này sẽ được hái xuống, dùng thủ pháp đặc thù ủ rượu, sau đó thưởng cho những đệ tử xuất sắc nhất tông môn. Loại rượu trái cây thập tuyệt này cũng vô cùng quý báu, nếu không có nó, một ít đệ tử chỉ sợ là chưa chắc có thể đột phá cảnh giới Thần Quân.
Mà ngay chỗ ở của cả đệ tử hạch tâm là Tiêu Dao Các, cũng là do Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả cho nên mới có linh khí nồng đậm như thế, cũng vì thế cho nên giá trị của Thần Thụ này đối với Tiêu Dao Đảo có thể nghĩ mà biết!
Huống chi bây giờ Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc đã liên thủ chèn ép Tiêu Dao Đảo, thời điểm này lại lấy Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả trấn áp số mệnh tông môn, đây không phải là tìm đường chết sao?
Tiêu Hạo Thiên hơi hơi nhíu mày, không nói gì, mà kế tiếp, các trưởng lão trưởng lão hội bắt đầu châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận, hiện trường trở nên hỗn loạn, hiển nhiên đều cảm thấy quyết định của Tiêu Hạo Thiên rất là khó tin!
Về phần những đệ tử hạch tâm kia, lại vô cùng kích động, bọn họ ngày sau thăng cấp, chính là phải trông cậy vào rượu Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này!
- Im lặng!
Tiêu Hạo Thiên đột nhiên quát khẽ một tiếng, một tiếng này rót vào chân nguyên, dường như một cơn cuồng phong thổi quét toàn trường, đám người trưởng lão và đệ tử hạch tâm ở đây lập tức im miệng.
Đợi cho toàn bộ đại sảnh hoàn toàn im lặng, Tiêu Hạo Thiên chậm rãi nói:
- Các vị dường như đã quên, thời điểm 5 vạn năm trước trồng Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này, cha ta đã chiêu cáo qua, Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này không phải là của Tiêu Dao Đảo ta, mà là do một ân nhân của hắn gửi ở trong này, tương lai sẽ có một ngày bị lấy đi, các ngươi dường như đã quên rồi sao?
Chúng ta trồng Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, bây giờ đã qua mấy vạn năm, vẫn luôn ngắt đi quả của Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, thậm chí trong mơ hồ, ngay cả số mệnh tông môn cũng được gia tăng, mấy năm nay, nhân tài tông môn xuất hiện lớp lớp, thực lực tông môn cũng chỉ cách Thánh địa một đường nhỏ, kỳ thật là chịu ân huệ của người kia, các ngươi không phải là nghĩ rằng, Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này sẽ vĩnh viễn trồng ở Tiêu Dao Đảo chứ?
Tiêu Hạo Thiên vừa nói như thế, mọi người ở đây đều dừng lại, lúc này mới nhớ tới đúng là có việc này, chỉ là Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này đã trồng ở Tiêu Dao Đảo quá lâu rồi, khiến cho bọn họ gần như đã quên Thần Thụ vốn không thuộc về Tiêu Dao Đảo.
- Có ý gì? Người kia không phải tới lấy đi Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả chứ?
Đại trưởng lão trong lòng vừa động, đột nhiên liên tưởng đến chuyện tên đệ tử khảo hạch lúc trước, một tên Mệnh Vẫn tầng tám, thiên phú cực cao, tuổi còn cực trẻ tiến vào Tiêu Diêu Môn, cầu kiến Tiêu Hạo Thiên, tự xưng là họ hàng xa của Tiêu Hạo Thiên, hơn phân nửa chính là hắn!
- Là thanh niên Mệnh Vẫn tầng tám kia? Hắn là hậu duệ của người thần bí năm đó?
- Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này không phải là của chúng ta thì không sai, nhưng mà nó đã trồng ở Tiêu Dao Đảo ta 5 vạn năm, chỉ bằng một câu của hắn liền muốn lấy đi là lấy sao?
- Đúng vậy, chúng ta bảo quản cho bọn họ 5 vạn năm, lại đột nhiên lấy đi như vậy, không thể nào nói nổi.
Ở trong đám trưởng lão lại có 1 người phụ họa theo, tuy nhiên trưởng lão lại không nói chuyện, tuy rằng bọn họ cũng không muốn Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả bị người lấy đi, nhưng mà da mặt còn không dày như vậy, bọn họ cái gọi là "Bảo quản" 5 vạn năm, kỳ thật chính là từ đó nhận được ưu đãi quá lớn. Bây giờ sắp bị lấy đi, ưu đãi sẽ không còn, không cam lòng cũng là chuyện thường tình của con người.
Cái gọi là chén gạo ơn, đấu gạo thù, chính là như thế, một khi có thói quen từ chỗ người khác nhận được ưu đãi, tới lúc ưu đãi không còn, ân đức liền biến thành cừu hận.
Lúc này, một thanh niên áo tím đứng lên:
- Chư vị trưởng lão, đệ tử có một câu thể nói hay không?
Là đệ tử thân truyền đỉnh cấp, thân phận thanh niên áo tím này kỳ thật so với trưởng lão nội môn còn cao hơn, chỉ là hắn là vãn bối, cho nên ở hội nghị bình thường không thường xen mồm vào.
- Nói.
Đại trưởng lão nói, thanh niên áo tím này tên là Bạch Minh Ngọc, là một tên đệ tử hắn cực kỳ xem trọng, tương lai tất nhiên trở thành cao tầng Tiêu Dao Đảo, thậm chí có khả năng kế thừa tiếp chức vị Đảo chủ tiếp theo.
Bạch Minh Ngọc đầu tiên tiến hành một cái nghi lễ vãn bối, chậm rãi nói:
- Đệ tử cho rằng, hậu đại người thần bí lưu lại Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả kia, tới 5 vạn năm mới đến Tiêu Dao Đảo chúng ta thu hồi Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, tất nhiên là đã xảy ra biến cố nào đó, nếu không thì không có khả năng kéo dài lâu như vậy,
mà người thần bí kia hơn phân nửa đã qua đời, hậu đại của hắn, có thể ngẫu nhiên là từ bản chép tay của người thần bí kia lưu lại, mà hậu nhân người thần bí kia rất có thể là thay mặt rất nhiều con cháu, chỉ dựa vào nó để đến Tiêu Dao Đảo ta lấy Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả về, thật sự là chuyện cực kỳ vớ vẩn.
- Từ xưa thiên tài địa bảo, người có thực lực, có số mệnh mới có được, mà tên tiểu bối tên là Lâm Minh kia, tu vi vẻn vẹn chỉ là Mệnh Vẫn tầng tám, cho dù hắn thiên phú tốt đến mấy, thì chiến lực cao bao nhiêu? Mà đệ tử cho rằng, phía sau người này nhất định không có đại năng ủng hộ, nếu không thì đại sự như Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả thì làm sao không có cao thủ xuất hiện chấn trụ toàn trường?
Nếu như có một nhân vật đỉnh cấp lấy Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả về, đương nhiên sẽ thuận lợi hơn nhiều, bởi vậy có thể thấy được, Lâm Minh này căn bản là không có ai ủng hộ, chỉ có một mình hắn.
- Dưới tình huống như vậy, cho dù hắn chiếm được Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, cũng không có khả năng giữ được, thất phu vô tội hoài bích có tội, thậm chí hắn cũng vì Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả mà gặp phải tai họa bất ngờ, bị Thần Thụ khắc chết, cũng chính là mệnh mỏng, không chịu nổi số mệnh Thần Thụ! Chúng ta không để cho hắn lấy đi Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, kỳ thật là muốn tốt cho hắn, coi như là đền đáp ân tình người thần bí kia.
- Mà nhìn lại Tiêu Dao Đảo ta, bây giờ không ngừng phát triển, khoảng cách thế lực cấp Thánh địa chỉ còn nửa bước, có Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này tương trợ, như hổ thêm cánh, thực lực chúng ta cũng tăng lên, về phần nói cơ duyên, 5 vạn năm trước chúng ta nhận được Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả của người thần bí kia lại là ngoài ý muốn, đó chính là cơ duyên của chúng ta, là Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả trời ban cho Tiêu Dao Đảo ta, cái gọi là trời cho không lấy, sẽ gặp tai họa.
Nếu chúng ta bỏ Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này, còn là đưa cho một tên tiểu bối thực lực bé nhỏ không đáng kể, thì sẽ hại chết hắn, đó chính là hành vi vô cùng ngu xuẩn, tương đương với chúng ta tự mình cắt đưt hy vọng Tiêu Dao Đảo trở thành Thánh địa.
- Lại nói, 1 vạn năm, lúc chúng ta gieo trồng Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, cũng tiêu hao rất nhiều Thiên Thần Tuyền Thủy để tưới nó, mới khiến cho Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả kết quả, bây giờ há có thể dễ dàng tặng người khác?
Bạch Minh Ngọc nói ra một phen này, chính là đổi đen thay trắng, hơn nữa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói có sách, mách có chứng, dường như lưu lại Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này chính là giúp cho Lâm Minh, là ân đức lớn lao, trưởng lão chung quanh nghe vậy đều có chút há hốc mồm, giống như đại trưởng lão, rõ ràng là xé rách da mặt, chính là không muốn cho ai phản đối, mà Bạch Minh Ngọc này, đưa ra một đống lớn đạo lý, dường như là đứng ở góc độ đạo lý, xuất phát từ đủ loại nguyên nhân lo lắng cho nên mới không thể không lưu lại Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này, đúng là khiến cho người ta trợn tròn mắt.
Bên cạnh, Diệp Thủy Đồng mang Lâm Minh tiến vào Tiêu Dao Cung an vị ở Bạch Minh Ngọc, nghe hắn nói ra một phen này cũng phải ngây người một hồi lâu, trong lòng cảm khái nói:
- Da mặt này, không phải dày bình thường à!
- ---------oOo----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT