Giang Nguyệt cúi đầu, lúc nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ kia, lập tức sửng sốt, sống mũi có chút chua xót.
Cô điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng nụ cười vẫn có vẻ hơi gượng gạo:
“Cám ơn anh. Tôi còn tưởng đã làm mất nó rồi.”
Nhận ra Giang Nguyệt rất coi trọng chiếc khăn quàng cổ này, Tống Du nhíu mày:
“Xem ra nó rất quan trọng với cô nhỉ.”
“Đây là quà sinh nhật mẹ tôi tặng tôi.” Giang Nguyệt cúi xuống, nhẹ nhàng nói.
Lúc nói những lời này, một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Cái khăn quàng cổ này rõ ràng không phải là thương hiệu xa xỉ gì, kiểu dáng cũng rất bình thường, nhưng lại là cái quan trọng nhất trong tủ quần áo của Giang Nguyệt.
Nếu không phải ngày đó ra ngoài vội vàng, cô cũng sẽ không bất cẩn lấy nhầm chiếc khăn quàng cổ này ra ngoài, suýt chút nữa đã làm mất nó.
Giang Nguyệt trân trọng món quà này đến mức không muốn đeo nó.
Mặc dù Chu Ninh Vân đã gả cho người khác, hiếm khi liên lạc với Giang Nguyệt để tránh bị nghi ngờ. Nhưng cô vẫn luôn tin tưởng, mẹ cô vẫn rất yêu cô.
Nếu không yêu cô, làm sao bà có thể nhớ ngày sinh nhật của cô? Còn đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật cho cô?
Nếu như không yêu cô, làm sao có thể tặng khăn quàng cổ cho cô, ý bảo cô phải chú ý bảo vệ sức khỏe nhiều hơn?
Nếu như không yêu cô, sao có thể nói là vì lợi ích của cô và em trai, nhẫn nhục gả vào nhà người khác, chỉ vì không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô?
Giang Nguyệt tin rằng Chu Ninh Vân nhất định rất yêu cô.
Chỉ là cuộc sống khó tránh khỏi có quá nhiều điều không như ý mà thôi.
Cô có thể hiểu được.
“Tôi rất ít khi nghe cô nhắc tới người nhà.” Tống Du tùy ý hỏi một câu:
“Bố mẹ cô là người ở đâu? Họ cũng là người Bắc Thành sao?”
Giang Nguyệt gật gật đầu, có chút ngơ ngác mà đáp: “Là người Bắc Thành. Nhưng bố tôi đã mất rồi.” .
Truyện Tiên Hiệp"Xin lỗi." Là một luật sư, Tống Du rất nhạy cảm với những thay đổi trong cảm xúc của con người.
Anh có thể cảm giác được Giang Nguyệt không muốn tiếp tục đề tài này nên vội vàng đổi lời:
“Nói mới nhớ, căn nhà này có phải A Nhiên mua cho cô không?”
Giang Nguyệt cụp mắt xuống, thần sắc vô cùng bình tĩnh, thẳng thắn đáp: “Đúng vậy, lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên đã sắp xếp chỗ ở cho tôi.”
Xác nhận suy đoán của mình, Tống Du khẽ cười nói: “Cô có tính chuyển sang chỗ khác không?”
Câu hỏi của Tống Du trùng hợp là vấn đề gần đây khiến Giang Nguyệt đau đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT