*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên vốn luôn bình tĩnh tự chủ, bây giờ lại lâm vào bối rối không thể giải thích được, không khỏi mỉm cười.
"Tôi biết anh xem camera giám sát."
Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang cười của cô, nhất thời mất hết ý nghĩ giải thích.
Hóa ra cô ấy biết tất cả mọi thứ.
Cô biết tất cả những việc làm sai trái, sự vô liêm sỉ và những suy nghĩ xấu xa của mình, nhưng cô không vạch trần chúng.
Giọng anh có chút khàn khàn: "Em phát hiện từ khi nào."
Giang Nguyệt ngẩng đầu, liếc nhìn camera giám sát bên cạnh đồng hồ treo tường trong phòng khách, cười nói: "Trước đây tôi cũng không chắc chắn, tôi chỉ vừa xác nhận ở trong xe."
Cô vô tình nhìn thấy, nhưng không biết Tiêu Kỳ Nhiên có còn âm thầm chú ý hay không, nhưng hai câu nói của Tiết An cũng đủ để giải thích một số bí mật.
Tiêu Kỳ Nhiên đã hiểu.
Cuối cùng anh cũng thừa nhận thất bại, thở dài: "Tiền thưởng tháng này của cậu ta chắc chắn sẽ bị trừ."
Advertisement
Giang Nguyệt không nhịn được bật cười.
Bầu không khí giữa hai người rất thoải mái, giống như những người bạn cũ gặp mặt.
Nhưng làm sao có thể giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa hai người như bạn cũ được.
Thời gian không còn sớm, Tiêu Kỳ Nhiên biết mình không thể ở lại qua đêm, vì vậy đứng dậy đi đến giá áo ở lối vào lấy áo khoác: "Hết sốt là tốt rồi, tôi về trước, ngày mai gặp lại."
Giang Nguyệt sững sờ: "...Ngày mai gặp lại?"
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, nói bằng giọng điệu rất thẳng thắn và tự nhiên: "Vừa rồi tôi nói chuyện với Thịnh Cảnh Tây, ngày mai anh ta mời tôi với em ăn lẩu."
"Em...không ngại chứ?" Anh thản nhiên hỏi: "Nếu ngại thì quên đi."
Giọng điệu của anh trầm xuống không rõ lý do, có chút khó chịu.
Trong lòng Giang Nguyệt cảm động, vội vàng hứa hẹn với anh: "Không phiền, chỉ cần sáng mai tôi dậy nổi.”
Dù sao thì bây giờ bọn họ vẫn là bạn bè, ăn lẩu phải có nhiều người ăn mới vui.
Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi cười nói: "Được, ngày mai gặp lại."
"... Mai gặp. "
Rõ ràng vừa rồi cô là người chủ động, nhưng chỉ nói vài câu, trong nháy mắt người dẫn dắt cuộc trò chuyện chuyển thành anh.
Chết tiệt!
Giang Nguyệt có chút bực bội, nhưng vẫn theo anh ra cửa, chuẩn bị lịch sự tiễn anh về.
“Đừng ra ngoài, bên ngoài vẫn đang mưa.” Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu lại ra lệnh cho cô:
“Buổi tối đi ngủ sớm, ngày mai sẽ hết sốt.”
Giang Nguyệt kéo cổ áo anh: “Ngay cửa thôi, không sao.”
Cô nhất quyết muốn đi theo, Tiêu Kỳ Nhiên đành phải bất lực nhìn cô đi tới, hai người đứng đối diện nhau.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng nói ra hai chữ cô thường nói nhất: "Cảm ơn."
Cảm ơn anh đã không trở thành cọng rơm cuối cùng bức ép cô, cảm ơn anh đã đến kịp tối nay sau khi cô sốt ngất đi.
Tóm lại, có quá nhiều điều muốn nói, điều duy nhất cô có thể nói là lời cảm ơn.
"Tôi không thích nghe cảm ơn." Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt nhìn cô: "Nếu em thật sự muốn cảm ơn, nên thể hiện một chút thành ý."
Hơi thở mát lạnh của anh áp sát cô từng chút một, gần như hôn cô.
Hơi thở của Giang Nguyệt nhất thời trở nên không đều, vội vàng đẩy anh ra, quay mặt đi: “Tôi bị cảm lạnh, sợ lây sang anh.”
Một câu nói khiến Tiêu Kỳ Nhiên suýt chút nữa muốn cười.
Cô ấy không nói điều đó là không phù hợp hay không thể, mà cô ấy nói "Sợ lây sang anh".
Anh cũng không ép buộc cô, cuối cùng anh chỉ hôn nhẹ lên má cô.
"Trong trường hợp này, thì đây là sự chân thành của tôi."
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn vành tai đỏ lên của cô, đầy ẩn ý nói: "Lần sau nói cảm ơn nhớ chủ động một chút."
Lông mi Giang Nguyệt run rẩy.
Tiêu Kỳ Nhiên hài lòng đưa tay véo mặt cô, quay người mở cửa.