“Hai ngày trước tôi đã gặp cô ấy.” Anh ta nói thêm: “Cô ấy trông không vui lắm, nhưng cố gắng muốn người khác cảm thấy cô ấy rất hạnh phúc. Tôi không biết chuyện này có liên quan gì đến Tiêu tổng hay không.”
“Tôi không giúp được cô ấy, thật đáng tiếc.” Kiều Cẩn Nhuận buông tay, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười:
“Có lẽ anh Tiêu sẽ có cách nào đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lát, nói với Kiều Cấn Nhuận chuyện Giang Nguyệt có thể không phải con gái nhà họ Giang.
Vẻ mặt Kiều Cấn Nhuận chuyến dần từ dịu dàng sang nghiêm túc.
“Nếu cô bé mà bác sĩ Kiều gặp lúc đó là Giang Nguyệt…” Tiêu Kỳ Nhiên thoáng dừng lại: “Anh cỏ thể tìm tư liệu bệnh viện năm đó không? Tôi muốn xác nhận danh tính của cò ấy, cò ấy cũng được sinh ra trong bệnh viện đó.”
Nếu ông nội của Kiều cấn Nhuận là giám đốc bệnh viện vào thời điểm đó thì trong tay ông ta chắc hẳn sẽ có một ít tư liệu.
Kiều Cẩn Nhuận suy nghĩ một chút, trả lời một cách không chắc chắn: “Bệnh viện Hỷ Lạc đóng cửa từ lâu, thông tin đăng ký liên quan cũng đã bị thất lạc, không chắc thông tin của Giang Nguyệt còn ở đó.”
“Nếu như có thể, phiền bác sĩ Kiều tìm xem.” Tiêu Kỳ Nhiên rất khách khí thỉnh cầu anh ta, nói một cách bình tĩnh: “Đây là cách có thể giúp cô ấy nhận lại cha mẹ ruột.”
Kiều Cẩn Nhuận đồng ý.
Buổi tối, Tiêu Kỳ Nhiên nhận được điện thoại của Kiều cấn Nhuận, anh ta tiếc nuối nói rằng trong cơ sở dữ liệu không có thông tin gì về Giang Nguyệt, thậm chí không có thông tin gì về người như vậy.
“Bệnh nhẹ như cảm lạnh hay sốt sẽ không được ghi lại.” Kiều cấn Nhuận thở dài:
“Kỹ thuật lúc đó còn chưa phát triển, không phải thông tin của bệnh nhân nào cũng được ghi vào máy tính, hơn nữa, nếu Giang Nguyệt được nhận nuôi thì tên lúc sinh có thể sẽ khác với tên bây giờ, tìm thời điểm nhận nuôi còn phiền toái hơn.”
Câu hỏi về cuộc đời của Giang Nguyệt một lần nữa trở thành một bí ấn, thậm chí không thế tìm thấy lối vào.
Kiều Cẩn Nhuận nói thêm: “Gần đây tôi đang tìm kiếm đồ vật bệnh viện để lại, xem có thể tìm được thông tin gì bị bỏ sót hay không.”
Tiêu Kỳ Nhiên rút ra một điếu thuốc, dùng bật lửa châm: “Cảm ơn bác sĩ Kiều.”
Kiều Cấn Nhuận ở đầu bên kia điện thoại cười nói: “Không cần cảm ơn, tôi cũng không phải giúp anh, là cũng có một phần muốn giúp Giang Nguyệt.”
Tiêu Kỳ Nhiên hít một hơi thuốc, khói dần dần bốc lên.
“Nếu cô bé ngồi một mình trên băng ghế được truyền dịch có thể nhận được tình yêu thương từ cha mẹ thì có lẽ cô bé đã mạnh mẽ và dũng cảm hơn.”
Kiều Cẩn Nhuận gằn từng chữ: “Giang Nguyệt rất dũng cảm, nhưng người dũng cảm cũng cần rất nhiều tình yêu để lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống.”
Tiểu Diệp vừa gấp quần áo đã sấy khô lại, gõ cửa phòng ngủ Giang Nguyệt đế đưa vào cho cò thì nhìn thấy cò đang thu dọn hành lý.
“Chị Giang Nguyệt, chị muốn đi xa à?”
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô một cái: “ừ, chị về Bắc Thành chụp ảnh tuyên truyền.”
Đã gần cuối tháng mười một, nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc đỏ thì bộ ảnh này đã được chụp từ lâu rồi.
Hòm nay ứng Thừa Kỳ gửi tin nhắn hỏi sức khỏe cô đã tốt hơn chưa, cũng nói bóng gió hỏi cô có tiện tiếp tục phối hợp với đoàn làm phim hoàn thành công tác tuyên truyền hay không.
Giang Nguyệt nhận lấy quần áo từ trong tay cô ấy rồi dặn dò: “Chị sẽ cố gắng về sớm một chút, chị cũng đã điều chỉnh thời gian công việc bên đoàn kịch, trước tiên giải quyết công việc tuyên truyền phim.”
“Vừa rồi chị trò chuyện với đạo diễn ứng, nếu không có gì bất ngờ, cuối tháng mười hai chị còn phải bay một chuyến đến Lyon, cùng đoàn làm phim đi vài chuyến roadshow để quảng bá cho bộ phim.”
Cò là nữ chính của bộ phim, đây là những gì cô nên làm.
Tiếu Diệp nghe xong sự sắp xếp của cô, cuối cùng mới có thời gian xen vào: “Chị Giang Nguyệt, chị mới bình phục không lâu, phải đi làm liên tục
như vậy sao?”
Giang Nguyệt cười nói: “Tiếu Diệp, khối lượng còng việc bây giờ đã ít hơn nhiều so với trước kia, hơn nữa bận rộn vẫn tốt hơn.”
Khi bận rộn, cô sẽ không còn thời gian để suy nghĩ lung tung.
Càng thảnh thơi, càng có bàn tay vô hình muốn kéo cô vào bóng tối.
Kế hoạch ban đầu là Giang Nguyệt một mình trở về Bắc Thành, nhưng cò không ngờ rằng sau khi Thịnh cảnh Tây phát hiện ra, anh ta cũng đòi đi theo cô.
Giang Nguyệt không nói gì: “Anh ở Hoa Thành không phải tốt rồi sao, chạy khắp nơi theo tôi làm gì.”
Thịnh Cảnh Tây đáp một cách hợp tình hợp lý: “Bắc Thành có tài sản của nhà họ Thịnh, tôi đi qua kiếm tra cũng là chuyện bình thường.”
Anh ta lại vỗ vỗ ngực: “Hơn nữa, không phải tòi sợ một mình cô sẽ gặp nguy hiểm sao, có đại ca đây đi theo cô sẽ cảm thấy an toàn hơn.”
Giang Nguyệt:…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT